Chương 947 “Yo, một con chó bị bỏ đi mà còn có thể tìm được mối quan hệ trâu bò như vậy, anh đường đường Lâm Từ Long lại không có được, khác gì không bằng cả đồ vô dụng như tôi.” Tề Đẳng Nhàn cười nửa miệng nhìn Lâm Từ Long, nói. Ánh mắt Lâm Từ Long trở nên lạnh lùng. Tề Chờ Nhàn nói: “Nhìn thấy cấp trên không biết cúi chào à?” Vẻ mặt Lâm Từ Long khinh thường, nói: “Cấp bậc của cậu đúng là cao hơn tôi một chút, nhưng muốn để tôi cúi chào, cậu nghĩ mình xứng sao?” “Ngày trước tôi có thể đuổi bố con cậu ra khỏi Đế Đô như đuổi chó, hôm nay tôi cũng có thể khiến cậu rời khỏi quân đội giống như vậy!” “Cậu nghĩ sao tôi phải chào một con chó cùng cái đuôi của nó vậy?” Các chiến sĩ của Đại đội Đao Nhọn đều cảm thấy phẫn nộ thay Tề Đẳng Nhàn, bọn họ biết khả năng của hắn, nhưng vào giờ phút này lại có người đến làm nhục huấn luyện viên tôn kính của bọn họ như vậy khiến ai cũng thấy khó chịu. Nhưng khó chịu thôi cũng vô dụng, Lâm Từ Long là đại tá, lại còn thân thiết với cấp trên, bọn họ không thể đắc tội với anh ta được. Huống gì trong lúc thi đấu vừa rồi, đúng là họ bị Lâm Từ Long đánh không ngẩng đầu lên được, sao bây giờ dám lên mặt được. Đối với sự sỉ nhục của Lâm Từ Long, Tề Đẳng Nhàn lại trông rất bình tĩnh, giống như hoàn toàn không để anh ta vào mắt. Thái độ của hắn giống như một người bình thường không chấp chó hoang sủa bậy vậy. “Tưởng sư trưởng, tôi cho rằng sư đoàn 81 là sư đoàn át chủ bài dưới trướng chiến bộ chúng ta, dù gì cũng phải ra dáng một đội át chủ bài!” “Đặc biệt là Đại đội Đao Nhọn của các người càng phải ra dáng mới phải.” “Vừa rồi tôi thi đấu với thành viên Đại đội Đao Nhọn của mấy người, kết quả không một ai ra thể thống gì, vậy chắc chắn là do khâu lựa chọn huấn luyện viên có vấn đề.” “Sau khi công việc ngày hôm nay kết thúc, tôi sẽ cáo cáo lên cấp trên vấn đề này, nộp đơn xin đổi huấn luyện viên cho các cậu.” Sắc mặt Lâm Từ Long lạnh lùng nói, mục đích anh ta tới sư đoàn 81 chính là đá Tề Đẳng Nhàn ra ngoài, sau đó nghĩ cách tước đi quân hàm Chuẩn tướng của hắn. Anh ta lăn lộn lâu như thế mới có thể leo lên chức vụ Đại tá, tên bị bỏ rơi Tề Đẳng Nhàn này dựa vào cái gì mà có chức vụ cao hơn anh ta được cơ chứ? Chức huấn luyện viên cho Đại đội Đao Nhọn của sư đoàn 81 là công việc đầu tiên mà Tề Đẳng Nhàn đảm nhận, nếu như làm không tốt thì chỉ sợ là đến Phó Phong Vân cũng không giữ được hắn. Tề Đẳng Nhàn không khỏi vui vẻ, nói: “Thù oán gì đây?” Lâm Từ Long lạnh lùng: “Thấy cậu ngứa mắt, không được sao?” Tề Đẳng Nhàn ngẩn người, đây thật đúng là một lý do vô cùng tốt đấy chứ! “Tôi đấm cậu một phát xem cậu có khó chịu không nhé?’ “Lại đây tôi tát một cái xem có bực không nào?” Lời này của Lâm Từ Long thật giống đại ca học đường đang bắt nạt bạn bè. “Nhưng mà nếu cậu nguyện ý quỳ xuống xin lỗi vì đã vô lễ với Tề Vân Phong đại ca, cũng thề sau này trung thành với tôi, tôi sẽ cân nhắc về việc bỏ qua.” Vẻ mặt Lâm Từ Long ngạo nghễ, thản nhiên nói: “Phải nhớ cho kỹ, cậu đã không còn là người của Tề gia nữa, người của Tề gia tới tìm cậu, yêu cầu cậu thoả hiệp đã là cho cậu mặt mũi rồi!” “Nếu cậu không biết tốt xấu gì, tự chuốc lấy phiền phức thì thôi.”