Chương 969 Tề Đẳng Nhàn chỉ đành để Trần Ngư đứng phía sau mình, kê ngang thanh đao trong tay mình, đỡ lấy ba thanh mã tấu đồng loạt giáng xuống đầu mình. Cổ tay hắn run nhè nhẹ, thanh đao rung lắc liên hồi, một tiếng giòn vang, ba thanh mã tẩu đều bị hất văng ra xa. Ngay sau đó, Tề Đằng Nhàn nhún chân, hắn dùng thanh đao trong tay chém một đường, ba cái tên cầm mã tấu cảm thấy đau nhói, máu và ruột đồng loạt phun ra “HÌnh như tình hình có vẻ không ổn lắm.” Trần Ngư thấp giọng nói. Lời còn chưa dứt, Tề Đẳng Nhàn đã kéo lấy tay cô ấy. Trần Ngư có cảm giác như toàn thân đang bay lên, sau đó lại bị Tề Đẳng Nhàn ôm chặt lấy eo. Sau đó cơ thể nặng hơn năm mươi cân của cô ấy nhẹ như bấc, rơi thẳng xuống bồn hoa nghe “rầm” một tiếng. Đúng lúc vào lúc này, tiếng súng vang lên, chỗ Trần Ngư vừa đứng thình lình xuất hiện vài lỗ đạn. Bất thình lình súng vang thanh đao tay nhóm hoảng sợ, nhưng bọn hắn nháy mắt phản ứng lại đây, không nói hai lời, dẫn theo khảm đao đối với Tề Đẳng Nhàn liền chém giết qua đi! Tiếng súng bất thình lình khiến mấy tên cầm mã tấu giật mình sợ hãi, nhưng bọn họ phản ứng lại rất nhanh, không nói hai lời, lập tức giơ mã tấu về phía Tề Đẳng Nhàn toan giết chết hắn! Đương nhiên, những tên côn đồ này chỉ có chút công phu dùng để đánh nhau trong bang phái, bọn họ không thể trở thành đối thủ của Tề Đẳng Nhàn, chỉ với vài nhát chém, mười mấy người kia đã đồng loạt nằm rạp dưới mặt đất. “Đám lưu manh này chắc chắn làm theo lệnh người nào đó, nhìn dáng vẻ kích động của bọn họ, có lẹ đối phương đã chi ra một số tiền không nhỏ!” “Kẻ thủ ác đứng đằng sau mọi chuyện vẫn còn lẩn trong bóng tối, hơn nữa hẳn là rất lợi hại… Tiếng súng khi nãy hình như là HK416, là súng thông dụng trong quân đội của Đức.” Tề Đẳng Nhàn híp mắt, xoay người đi về phía bồn hoa, kéo Trần Ngư dậy rồi đưa cô ấy đi tiếp. Điều khiến Trần Ngư cảm thấy không ổn cho lắm chính là, người tới giết cô ấy càng lúc càng nhiều, nhưng người tới bảo vệ cô ấy lại chẳng có lấy một ai. Hơn nữa, bọn họ gây ra tình cảnh hỗn loạn như vậy ngay trên đường cái, vậy mà phía chính phủ lại chẳng hề có động thái ngăn chặn, như vậy quả thực vô cùng kỳ dị. Rất rõ ràng, lần này bọn họ ám sát Trần Ngư, nguyên nhân còn phức tạp hơn cô ấy tưởng tượng rất nhiều. Đương nhiên, đối phương cũng không ngờ rằng người tới đây sẽ là một nhân vật quan trọng như Trần Ngư. Cho dù là bất cứ kẻ nào của Trần gia rơi vào cái bẫy này cũng là chuyện tốt với bọn họ, nhưng Trần Ngư xuất hiện ở chỗ này, đối với bọn họ chẳng khác nào trúng số độc đắc, trước niềm vui bất ngờ này, khó trách bọn họ trở nên điên cuồng như vậy! “Trần tiểu thư, rốt cuộc nhà cô đã gây thù chuốc oán với những ai thế?” Tề Đẳng Nhàn vừa cười bất đắc dĩ, vừa kéo Trần Ngư chạy trên đường. “Xin lỗi, tôi không nghĩ mình sẽ mang lại phiền phức lớn như vậy cho anh.” Trần Ngư khá buồn, kính cận siêu siêu vẹo vẹo trên sống mũi, khí chất trang nhã thanh lịch lúc ban đầu đã chịu ảnh hưởng ít nhiều. Tề Đẳng Nhàn đưa Trần Ngư chạy một vòng, sau đó lại chạy về chỗ ban đầu, đám người cầm mã tấu đã bị bỏ xa một quãng, nhưng vẫn còn bám riết không tha. Ở trong mắt bọn họ, Trần Ngư chính là một chiếc thẻ ngân hàng có giá trị kếch xù, là loại thẻ ngân hàng có giá trị lên tới 9 con số! “Cô mau lái xe tới đây đón tôi, để tôi lo phía này!” Tề Đẳng Nhàn ném chìa khóa xe của mình Trần Ngư. Trần Ngư không nói nhiều, lập tức cầm chìa khóa xe chạy về phía bãi đỗ xe, cô ấy cũng biết đây không phải thời điểm thích hợp để nhiều lời. Tề Đẳng Nhàn thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi hạ thanh đao đang cầm trong tay xuống, đứng ở cửa bãi đỗ xe, dường như chỉ cần một mình hắn cũng có thể canh giữ chỗ này, một vạn người cũng không thể lọt qua.