Chương 979 Tề Đẳng Nhàn bóp chặt nắm đấm của đối phương mà tiến về phía trước, dán thẳng vào cánh tay của mình, toàn thân tràn trề khí lực. Văn Dũng Phu cũng biết rõ mạng của mình đến đây là tận, trong quá trình Tề Đẳng Nhàn áp sát mình, ông ta liều mạng đấm thẳng, cố hết sức để thoát ra khỏi bàn tay của Tề Đẳng Nhàn! Cơ thể của hai người va chạm với nhau, những âm thanh lớn và đáng sợ lại tiếp tục vang lên. Trong khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đều kiệt sức, cơ thể của họ lại va mạnh vào nhau, sau đó cả hai đều bay ngược lại không trung. “Máu, máu của ai đây?” Khoảnh khắc ngã văng ra xa, Văn Dũng Phu trông thấy máu tươi đang lơ lửng trên không trung, trong lòng tức khắc kinh hãi. Bây giờ thần kinh của ông ta đang tập trung cao độ, ông ta thậm chí không thể cảm nhận được chút đau đớn nào. Nhưng ngay sau đó, ông ta đã ý thức được, máu này chính là của ông ta… Bởi vì ông ta vừa định vung cánh tay ra để tiếp đất an toàn. Khi định vung tay, ông ta hoảng hồn phát hiện ra, cánh tay của ông ta đã biến mất? Tập trung nhìn cho kỹ, ông ta trông thấy Tề Đẳng Nhàn đang ôm một cánh tay to lớn, giống như một cụ ông đi dạo chợ mua đồ ăn cầm theo một chiếc móng giò lợn lớn từ cửa hàng thịt… Vừa quay đầu lại, Văn Dũng Phu liền thấy cánh tay phải của mình đã bị chém đứt lìa, trông vào đó, ông ta có thể nhìn thấy máu thịt, có thể nhìn thấy các thớ cơ, xương cốt, mạch máu không đều. Sau đó, cơn đau dữ dội ập đến như thủy triều, ngập tràn trong não ông ta, khiến toàn thân ông ta bắt đầu co giật. Ông ta biết, nếu như ông ta bị nỗi đau đớn này đánh bại, vậy thì cái chết chính là điều không thể nghi ngờ… Vì thế, khi tiếp đất, ông ta lăn trên mặt đất hai vòng, để lại máu tươi đầy đấy, tay trái ra sức chống đất, dùng chút sức lực cuối cùng, tung ra độc chiêu “Sanh Thuyền Kính” tới, khiến cho cơ thể lùi về sau tới hơn mười mét. Ngay sau đó, ông ta xoay người bỏ chạy, thất tha thất thểu, không dám dừng lại, tựa như một con chó nhà có tang bị người ta chặt mất đuôi. “Thằng nhãi này thật đáng sợ, mình không nên đơn thương độc mã đối phó với nó…” “Cho dù những trận đánh trước đó đã khiến cho nó hao tổn không ít thể lực, nhưng nó cũng không phải người mình có thể ứng phó được!” “Nó quả thực là một cuốn bí kíp võ công sống, võ học của môn phái nào cũng thành thạo!” “Thiệt hại lớn quá rồi!” Văn Dũng Phu vừa chạy vừa ôm lấy bả vai của mình, ông ta cố gắng điều hòa lại khí huyết, bịt kín mạch máu, ngăn cho máu tươi không chảy ra từ vết thương nữa. Có vẻ công phu luyện cả đời của ông ta đã trở thành vô dụng, không còn cánh tay phải, thân thể sẽ mất thăng bằng, khí huyết hao tổn quá nhiều, tương lai sẽ không còn sức mạnh đáng kính nể như xưa nữa. Lắp một cánh tay đao sao? Làm ơn đi, đó là chuyện xảy ra trong phim điện ảnh, cơ thể người bị khuyết tật, chắc chắn sẽ chẳng còn bước đi được trên con đường võ học này nữa. Văn Dũng Phu thở hồng hộc chạy vài cây số, thấy Tề Đẳng Nhàn không đuổi theo lấy mạng mình mới dám thở phào nhẹ nhõm. Đương nhiên, Tề Đẳng Nhàn cũng cảm thấy việc bảo vệ Trần Ngư quan trọng hơn nhiều, cái mạng này của ông ta có lấy hay không cũng chẳng ảnh hưởng gì, dù sao bây giờ ông ta cũng đã trở thành một phế nhân.