Tuyệt Thế Đan Vương Ở Đô Thị

chương 138: c138: một số truyền thuyết cũng không nhất định tất cả đều là giả

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tào Cương - cổ võ giả Thiên cấp trung kỳ vừa ra tay thanh thế đã to lớn.

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ hời hợt của ông ta, rõ ràng chỉ là một lần thăm dò, căn bản không dùng toàn lực.

Nếu như dùng toàn lực, không biết chắc là sẽ long trời lở đất như thế nào.

Ở một mức độ nào đó mà nói, cổ võ giả Hoàng cấp và Huyền cấp, nếu so với người bình thường mà nói thì có thể dùng từ “siêu nhân” để hình dung.

Mà cổ võ giả cấp Địa cấp, Thiên cấp đều có thể thay mặt chỉ một số tiên nhân trong truyền thuyết thần thoại!

Còn về phần tông sư và cổ võ giả siêu phàm... Thì những đại thần trong truyền thuyết thần thoại mới có thể xứng đôi.

Kỳ thật nếu nghĩ từ góc độ này, có lẽ nguyên mẫu của một số nhân vật trong truyền thuyết chính là cổ võ giả cường đại!

Thế nhưng, tuy rằng Tào Cương vừa ra tay thanh thế đã to lớn, nhưng kết quả lại như muối bỏ biển, không nổi lên bất kỳ gợn sóng nào.

Trong ánh mắt Tào Cương hiện lên vẻ kinh ngạc. Tuy rằng ông ta không dùng toàn lực, nhưng một kích vừa rồi này, cho dù là cổ võ giả Địa cấp hậu kỳ cũng nhất định phải dùng hết toàn lực mới có thể tiếp được.

Nhưng hiện giờ lại không gây ra bất kỳ động tĩnh gì, điều này rất không bình thường.

Tào Cương lại giơ bàn tay lên, lúc này đây rõ ràng đã khác với một kích tuỳ ý vừa rồi, đây là một loại chưởng pháp, khi bàn tay đánh ra, có một bàn tay khổng lồ nhàn nhạt xuất hiện trên không trung, xung quanh nổi lên cưồng phong, thổi bay hết thảy xung quanh, sau đó mang theo một khí thế như có thể đạp nát hết thảy, bàn †ay trực tiếp vỗ về phía cửa lớn của viện.

Đáng tiếc, khi bàn tay rơi xuống, mặc dù làm chấn động nền móng của cửa viện trong nháy mắt vỡ vụn ra, thậm chí tính cả tường vây xung quanh cũng đổ một mảng lớn, nhưng cũng chỉ giới hạn ở đây thôi, mọi thứ trong viện vẫn không tới...

Tào Cương lúc này đã không còn ngạc nhiên, mà là kinh ngạc!

Một chưởng vừa rồi, trên cơ bản đã xem như là thủ đoạn công kích mạnh nhất của ông ta.

Nhưng vẫn không thể phá vỡ sự bí ẩn của cái viện này như cũ.

Đại khái là ông ta đã không còn cách để phá vỡ nó.

Cho nên ông ta không tiếp tục động thủ nữa, mà nhìn về phía Tào Hiên.

“Thiếu Sơn! Phái người đi vào cho tôi, để tôi xem rốt cuộc là tình huống gì!” Tào Hiên khoát tay với Tào Cương, sau đó cười híp mắt nói với Trần Thiếu Sơn.

“Vâng thưa Tào công tử!” Trần Thiếu Sơn không chút chần chờ, lập tức chỉ vào một cổ võ giả cung phụng của nhà họ Trần nói: “Cậu vào thử xemI”

“Vâng!” Trong lòng người võ giả cung phụng của nhà họ Trần âm thầm cảm thán bản thân thật sự rất xui xẻo, nhưng cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Trần Thiếu Sơn.

Hiện giờ đâu chỉ là mệnh lệnh của Trần Thiếu Sơn, mà còn có mệnh lệnh của Tào Hiên... Nếu như dám từ. chối, đắc tội nhà họ Trần đồng thời đắc tội ngay cả với Tào Hiên, anh ta cũng không dám!

Cho nên võ giả cung phụng này lập tức đi về phía cửa lớn, anh ta thoáng dừng lại một chút, cắn răng, trực. tiếp bước vào trong viện.

Trong nháy mắt, cảm giác quen thuộc lại tới!

Sương mù, sự yên tĩnh!

Anh ta theo bản năng bước đi!

Muốn ra ngoài!

Mà nhìn từ bên ngoài, anh ta đang ở trong một cái không gian nhỏ hẹp không ngừng quanh quẩn một chỗ, vẻ mặt bất lực!

Tào Hiên tới gần cẩn thận nhìn, sau đó lại không nhìn ra được nguyên nhân: “Chú Cương, chú thấy thế nào?”

“Đây giống như trận pháp trong truyền thuyết vậy, loại trận pháp mê hoặc vây khốn!” Tào Cương giải thích:

“Ở hệ thống bên ngoài của cổ võ, kỳ thật còn lưu truyền rất nhiều truyền thuyết, có luyện khí sĩ cổ xưa, có Đạo gia, Phật gia đều thuộc về phạm trù luyện khí sĩ, mà thủ đoạn bên trong của những luyện khí sĩ này, có những ghi chép liên quan tương tự!”

“Những truyền thuyết kia không phải đều là dựa vào. căn cứ phán đoán của cổ võ giả chúng ta sao?” Tào Hiên nhịn không được hỏi.

Rất rõ ràng, trên phương diện tích luỹ nhận thức, sự chênh lệch giữa Tào Hiên và Tào Cương vẫn rất lớn.

Dù sao Tào Cương bị nhốt ở Thiên cấp trung kỳ một thời gian quá dài, trong thời gian này ông ta vẫn luôn thăm dò các loại bí mật, hy vọng có thể tìm được một con đường có thể làm cho bản thân tiến thêm một bước!

Tuy rằng không tìm được con đường đó, nhưng các loại điển tích điển cố cổ xưa hiếm có cùng với đồ vật bên ngoài của cổ võ, ông ta cũng nhìn thấy không ít, tự nhiên cũng hiểu biết ít nhiều.

“Một số truyền thuyết, cũng không nhất định tất cả đều là giả!” Tào Cương suy nghĩ một chút, ông ta chỉ có thể đưa ra một lời giải thích như vậy, bởi vì giải thích cụ thể ông ta cũng không nói được, khuyết thiếu các loại căn cứ.

Tào Hiên trầm tư.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio