Có điều là tuổi tác của Tống Khiêm này tầm hai mươi lăm hai mươi sáu, trong những lão sư của học viện cũng cũng coi là trẻ tuổi tài giỏi đẹp trai chứ ? Chỉ tiếc, nhìn Phong Nhược Tinh phản ứng, nàng đối với người này cũng là không thế nào quan tâm. Nữ tử si mê đan đạo như vậy, chỉ sợ không phải nam nhân bình thường có thế thu phục được. Nhìn bộ dạng của Tống Khiêm, cũng là chuẩn bị vào phòng luyện đan. Diệp Viễn suy đoán, Tống Khiêm này không phải là sớm biết Phong Nhược Tinh phải tới nơi này, cho nên tới trước đợi ở bên này chứ ? “Phong lão sư lại đi đan phòng luyện đan?” Tống Khiêm hỏi một câu thừa thãi. “Đúng thế.” Phong Nhược Tinh nhẹ nhàng trả lời. “Phong lão sư thật là chăm chỉ! Có điều là, nơi này chính là phòng luyện đan của lão sư, Phong lão sư mang vị học viên này tới là?” Nghe lời nói của Tống Khiêm, Diệp Viễn không khỏi liếc mắt, hóa ra gia hỏa này thấy mình, hắn một lần cho là mình là không khí ở trong mắt đối phương đây. “Diệp Viễn là trợ thủ ta tìm được.” “Trợ thủ?” Tống Khiêm lúc này mới nhìn mắt Diệp Viễn, cau mày nói: “Nếu như ta không nhìn lầm, hắn ngay cả đan đồ đều không phải, làm sao có thế làm trợ thủ cho Phong lão sư? Tống mỗ bất tài, tự hỏi làm cái trợ thủ cho Phong lão sư vẫn là đủ rồi.” Tống Khiêm có thế liếc mẳt nhìn ra Diệp Viễn ngay cả đan đồ đều không phải, là bởi vì luyện dược sư có cấp bậc khác đều sẽ đeo phù hiệu của Luyện Dược Sư công hội, đó là tượng trưng của thân phận luyện dược sư! Tống Khiêm cùng Phong Nhược Tình trước ngực đều đeo một phù hiệu, phía trên có hai ngôi sao ánh sáng mù mắt người, đó là đại biếu cho thân phận của đan sư – Luyện dược sư cấp hai! Thần vực cũng có Luyện Dược Sư công hội, mà Chính Dương tử trước kia cùng Thanh Vân tử lại đều không có loại phù hiệu này, bởi vì hai người bọn họ cho tới bây giờ không có tham gia khảo hạch của Luyện Dược Sư công hội. Có điều là hai cha con này tại Thần vực lại là từ xưa tới nay chưa từng có ai dám khinh thị, bởi vì thành tựu đan đạo của bọn họ, so với tổng hội trưởng Âu Dã Tử của Luyện Dược Sư công hội cũng không kém bao nhiêu. Lúc này Diệp Viễn không có thời gian đi tưởng nhớ kiếp trước, lời nói của Tống Khiêm khiến hai mắt của hắn lóe sáng! Phong Nhược Tinh đang muốn mở miệng, Diệp Viễn lại giành nói: “Đúng vậy đúng vậy, Phong lão sư, ta ngay cả đan đồ đều không phải, nào có thế giúp được ngươi cái gì? Tống lão sư tuấn tú lịch sự, lại là đan sư, cỏ hắn đến giúp ngươi thì có đan dược gì mà không luyện được? Đã như vậy, bên này tựu không có chuyện gì của ta, ta liền đi trước.” Thời điểm Diệp Viễn nói chuyện, Tống Khiêm tán thưởng nhìn hắn, thầm nghĩ tiểu tử này thật biết điều, sau này ngược lại là có thế mang theo dìu dắt. “Phong lão sư, ngươi xem…” Phong Nhược Tinh căn bản không hề nhìn Tống Khiêm, chẳng qua là đột nhiên lộ ra một trảo bắt Diệp Viền đi, một đạo nguyên lực như có như không trong nháy mắt liền quấn lấy mắt cá chân của Diệp Viễn. Học viên nếu như có xem qua sinh tử chiến của Diệp Viên lúc đó, thì có thể phát hiện một chiêu này của Phong Nhược Tinh chính là Tiếu Cầm Nã Thủ mà Phí Thanh Bình lúc ấy thi triển! Chỉ là chiêu thức giống nhau, nhưng không thế so sánh nối với uy lực trong tay của Phong Nhược Tình. Diệp Viễn mới vừa nói xong liền muốn chạy đi, mới vừa đi hai bước đã cảm thấy chân phải giống như đổ chì, cả người lại bới vì quán tính té ngã trên đất. “Ôi chao.” Diệp Viên trên đất kêu thảm, chênh lệch của hai người quá xa, Phong Nhược Tinh liên động cũng không có nhúc nhích đem hắn đánh ngã. Đánh ngã Diệp Viễn, Phong Nhược Tinh tiến lên hai bước, đi qua bên người Tống Khiêm, không thèm nhìn ánh mắt của hắn. Đi tới Diệp Viễn trước mặt, Phong Nhược Tinh cau mày nói: “Ngươi có phải là nam nhân hay không? Lời đã nói ra làm sao không tính toán gì hết? Ta không cần những người khác làm trợ thủ, liền muốn ngươi! Nếu như ngươi trốn nữa, ta không ngại bẩm báo viện trưởng, đem ngươi xoá tên khỏi học viện Đan Võ, nghĩ xem lời của ta vẫn là có chút tác dụng.” Thốt ra lời này, Diệp Viễn nhất thời không có nóng nảy.