Sau khi kích động, Diệp Hàng đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, bèn quay sang nói với Diệp Viễn: “Viễn Nhi, hai quyến tâm pháp này là của vị cao nhản nào, con tự ý truyền lại cho ta nhỡ mai sau người ta biết được con tự ý đưa còng pháp của họ tiết lộ ra ngoài thì chẳng phải làm khó cho con sao? Ta… ta vẫn là không học đi, con chí cần nói cho ta biết phương thức của Bạo Nguyên Đan là tốt rồi.” Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Diệp Hàng cắn răng cự tuyệt ý tốt của Diệp Viễn, nhưng trong ánh mắt lại có chút không nỡ mà bất kì ai cũng có thể nhìn ra. Việc này lại làm cho nội tâm Diệp Viễn chấn động một hồi! Hắn biết rất rõ sức hút của cuốn tu hồn pháp quyết đối với Luyện Dược Sư như thể nào, chính là nếu cho luyện đan sư chọn một trong ba “giang sơn, mỹ nhân, tu hồn pháp quyết” thì luyện đan sư tuyệt nhất định sẽ chọn tu hồn pháp quyết. Về điếm này, Diệp Viễn thân là một luyện đan sư thì hắn sẽ biết rất rõ. Có thể nói, có được tu hồn pháp quyết thì danh vọng, địa vị, mỹ nhân sẽ tự động mà đến, Luyện Dược Sư làm sao có thế ngốc đến mức chọn cái khác được chứ. Nó cũng giống như võ giả, thực lực mới là nền căn bản của luyện đan sư! Vậy mà Diệp Hàng lại có thế vì mình mà từ bỏ cơ hội trở thành luyện đan sư cao cấp, điều này làm sao mà không khiến cho hẳn chấn động được? Từ khi trùng sinh đến này, Diệp Hàng đối với hắn giống như một dòng nước chảy từng giọt từng giọt trong tim, làm cho tâm trạng của Diệp Viễn chịu sự kích động lớn, bất chỉ bất giác rơi nước mắt. Cả kiếp trước lẫn kiếp này, đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi nước mẳt! Lần thứ nhất là lúc phụ thân Chính Dương Tử bời vì bảo mình mà bị tẽn phản đồ giết chết, cảnh tưởng ấy cho dù là trải qua vòng luân hồi thì cũng trong tâm trí hắn vẫn rõ ràng như vậy. Sự đau đớn khác cốt kia tâm kìa chính là động lực thúc đẩy Diệp Viễn chăm chỉ tu luyện cho đến bảy giờ, hắn nghĩ có một ngày mình sẽ quay về thần thành chính tay giết chết tên phản đồ đó trả thù cho cha. Đây là lần thứ hai Diệp Viễn rơi nước mắt, mặc dù không phải là thời khắc đối mặt với chuyện sống chết, nhưng chính tình thương yẽu không cầu lợi của người cha giành cho đứa con của Diệp Hàng lại khiến cho nội tâm của Diệp viên rung động sâu sắc. Cái loại cảm giác này, Diệp Viễn đã từng cảm nhận được từ người cha Chính Dương Tử của mình. Cho dù Diệp Hàng có phải là phụ thân thật sự của hắn đi chăng nữa, thì tình cảm không một chút tính toán của ỏng đối mình là chân thật. Thanh Vân Tử tiếp tục thừa hưởng thân thế của Diệp Viễn, chịu sự ảnh hưởng của thân thế này thì tự nhiên sẽ cảm thấy gần gũi với Diệp Hàng. Lại thêm sự đối xử chân thành của Diệp Hàng đối với kiếp này của Diệp Viễn và trong tâm Diệp Viễn có một chút thẹn khi đã chiếm thân thể của con trai ông nên mới thừa nhận người phụ thân này. Nhưng ở trong nội tâm sâu thẳm của mình, Diệp Viễn chỉ coi ông là người tương đối gần gũi mà thôi, chứ không phải là tình cha con thật sự. Trong thâm tâm của Diệp Viễn thì phụ thản thật sự chỉ có một mình Chính Dương Tử mà thôi, vì thế thời gian đầu Diệp Viễn đã không truyền lại cho Diệp Hàng những thứ này. Nhưng giờ đây trong thâm tâm của Diệp Viễn đã thừa nhận người phụ thân này rồi. Hai kiếp làm người, có được tình yêu thường bao la của hai người phụ thân như thế đã làm cho trái tim Diệp Viễn tan chảy. thật sự lúc mới đầu đưa ra hai quyến pháp quyết này thì Diệp Hàng vẫn còn một chút do dự, nhưng khi nghĩtới Diệp Hàng bị Vạn Đông Hải giết chết thì con đường tu luyện về sau của bản thân sẽ càng thêm nhiều phiền phức hơn. Dựa vào tính cách của Vạn Đông Hải, thì hắn nhất định sẽ không dễ dàng để cho Diệp Hàng đã bị thất thế mà sống dễ chịu, thực lực hiện này của Diệp Viễn vẫn còn yếu, trọng yếu là vần chưa bảo vệ được mình. Suy nghĩ nhiều lần thì Diệp Viền mới đưa ra quyết định này. Nhưng mà bây giờ, Diệp Viễn có thể hoàn toàn yên tâm rồi. Nhìn thấy Diệp Viễn nước mắt lừng tròng, dọa Diệp Hàng một trận, liên tiếp nói: ‘Viễn nhi con làm sao vậy, có phải là phụ thân nói lời nào sai không?” Diệp Viễn lắc đầu nói: “Hài nhi không sao, chỉ là hài nhi cảm động quá mà thôỉ. Trước kia hài nhi không hiếu chuyện, khiến cho phụ thản lo lắng,về sau hài nhi nhất định trở thành sự tự hào của phụ thân!” Diệp Hàng nghe vậy mới có thế yên lòng, xúc động nói: “Hahahah, hài tử ngốc còn học được cách làm nũng. Chúng ta là cha con, nói những lời này há chắng phải xem như người ngoài sao? nhưng mà Viễn nhi biết không, điều mà làm cho ta vui vẻ yên tâm không phải là nhận được truyền thừacủa vị tuyệt thế cường giả nào đó mà chính là sự trưởng thành hiểu chuyện của con! nam tử hán không nên nhìn về chuyện quá khứ mà phải nhìn về tương lai, chỉ đến khi xông phá hết thế gian này mới dừng lại!”