Lời này tuy khiêm tốn, nhưng vẻ ngạo mạn trong ánh mắt lại không che giấu được. Có điều nhìn từ góc độ của những người khác, sự ngạo mạn của Vạn Uyên là có căn cứ. Vương Kim Phúc cầm đan dược lên xem, sác mặt không khỏi biến đổi. “Này… Đúng là Phá Ngạc đan cực phẩm!” Vương Kim Phúc kinh ngạc nói. “Hả? Để ta xem xem. ừm? Đúng vậy! Phá Ngạc đan mặc dù ở cùng phấm cấp với Huyền Thanh đan, Mãnh Hố đan nhưng độ khó khăn khi luyện chế rất cao, Vạn hiền chất có thế luyện chế ra chuẩn cực phấm, thật sự là quá giỏi.” Tôn Kiến Minh cầm đan dược lên xem, quả nhiên là Phá Ngạc đan chuẩn cực phẩm. Nhìn thấy biếu tình kinh ngạc trên mặt Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh, Vạn Uyên nhất thời cảm thấy hãnh diện cực kỳ. “Tiếu chất may mắn, không nghĩ tới hôm nay vậy mà lại luyện chế ra được chuấn cực phẩm đan dược.” Vạn Uyên lời lẽ khiêm tốn, lại không che giấu được ý cười trên mặt, lời tự xưng cũng từ “vãn bối” biến thành “tiểu chất” Vương Kim Phúc cói thâm ý nhìn về hướng Vạn Uyên, thớ dài: “Hiền chất quá khiêm tốn, thuật luyện đan của ngươi, trong thế hệ trẻ Nguyên Khí cảnh của Tần quốc chí sợ đã là đệ nhất rồi. Nếu không phải bởi vì ngươi là nhi tử của Vạn lão đệ, lão hủ đã muốn thu ngươi làm đồ đệ rồi!” Vạn Uyên nội tâm một trận kích động, có thế nhận được sự công nhận của phó hội trưởng Luyện Dược Sư công hội, tuyệt đối là một chuyện vô cùng có lợi. Luyện Dược Sư công hội trước nay đều bàng quan, không chịu sự quản chế của bất kì thế lực nào. Cũng chính vì như thế, mặc kệ là thế lực nào, cũng đều muốn lôi kéo quan hệ với họ. Nếu có thể được Vương Kim Phúc thu làm đồ đệ, Vạn gia sau này đã có thể tìm được một chỗ dựa vững chắc! Vạn Đông Hải quả thật là lợi hại, nhưng hắn nói cho cùng cũng chỉ là một thương nhân, không có chỗ dựa cho mình. Tuy rằng Túy Tinh phường sinh ý lớn, nhưng là ở hoàng thành đã bị kiềm chế nhiều lắm. Nếu dựa được vào cây đại thụ Luyện Sược Sư công hội này, muốn diệt Dược Hương phường còn không đơn giản hay sao? Nghĩ đến đây, Vạn Uyên không do dự nữa, hướng Vương Kim Phúc cung kính nói: “Gia phụ bình thường ở nhà thường hay nhẳc đến hai vị đại nhân, vô cùng khâm phục hai vị đại nhân. Gia phụ nếu biết ta có thể bái hội trưởng đại nhân làm sư phụ, đương nhiên sẽ vô cùng vui vẻ.” Vương Kim Phúc ha ha cười nói: “Đáng tiếc a, ta đã thu Phượng Nhi làm đệ tử cuối cùng rồi, hơn nữa ngươi thân là đệ tử của học viện, cũng không tiện lại bái SƯ phụ. Có điều, thu ngươi làm đệ tử kí danh thật ra cũng không vấn đề gì, ngươi có bằng lòng hay không?” Câu trước khiến cho Vạn Uyên thất vọng, câu sau lại làm cho hắn mừng rỡ. Vương Kim Phúc an bài như vậy, quả thật là vì đồ đệ mà suy nghĩ! Đệ tử của học viện Đan Võ, chẳng khác nào là người của u Vân tỏng, lại bái hắn làm sư phụ đương nhiên không thỏa đáng. Nhưng làm đệ tử ký danh liền không vấn đề gì. Vạn Uyên cúi đầu liền bái: “Đệ tử Vạn Uyên bái kiến sư tôn!” Vương Kim Phúc vuốt râu mà cười, thản nhiên tiếp nhận: “Tốt, tốt. Hiện tại ngươi và ta trên danh phận đẫ là sư đồ, cũng không cần quá mức giữ lề tiết, đứng lên đi. Việc này đợi khảo hạch kết thúc lại nói sau, chúng ta vẩn là không nên chậm trề khảo hạch của những người khác.” Ai nấy đầu có thế nhìn ra, Vương Kim Phúc vô cùng hài lòng với vị đệ tử kí danh này. Phong Nhược Tình một bên lại nhíu mày. Nàng không phải vì Vạn Uyên bái sư mà bất mãn, trên thực tế đệ tử giống như vậy của học viện Đan Võ cũng không ít, nhưng là thân phận của Vạn Uyên quá mức mẫn cảm. Phong Nhược Tình thân là đệ tử hoàng thất, cách nhìn đối với việc Vạn Uyên bái sư tự nhiên không giống với người khác. Vạn gia luôn cùng Tô gia cấu kết làm bậy, chiếm lấy hơn nửa đan dược với việc buôn bán dược liệu của Tân quốc, hoàng thất đối với việc này tự nhiên lo lắng, cho nên mới chịu đế Diệp gia quật khởi. Mà hiện tại, Vạn Uyên bái Vương Kim Phúc làm sư phụ, chính là vì lôi kéo quan hệ giữa Vạn gia và Luyện Dược Sư công hội! Thế lực của Luyện Dược Sư công hội so với u Vân tông còn mạnh hơn, phân bộ của bọn họ phân bố ở mọi ngóc ngách của đại lục. Có thể nói, nơi nào có người liền có Luyện Dược Sư công hội. Vạn gia cùng đại nhân vật bậc này cấu kết, thân là hoàng thất đương nhiên phải phòng bị!