Thân phận Phong Nhược Tình đặc thù, tương lai thực sự có thế trở thành một vị đại đan sư khác của hoàng thất. Luyện Dược Sư công hội mặc dù không sợ hoàng thất, thế nhưng Tần quốc dù sao cũng là địa phương của hoàng thất, không đến vạn bất đắc dĩ, song phương tự nhiên không thể xé rách mặt nạ. Vậy nên Vương Kim Phúc như cũ nhẩn nại cùng Phong Nhược Tình nói chuyện. Phong Nhược Tình cũng cười nói:” Ta vẫn là câu nói kia, Vương hội trưởng nhẩn nại xem hết, có lẽ sẽ không đế ngài thất vọng đâu? Có đôi khi những gì mắt nhìn thấy không nhất đinh là thât.” Vương Kim Phúc thấy Phong Nhược Tình lần nữa kiên trì, trong lòng cũng tức giận. Hắn thật muốn nhìn xem, Diệp Viễn rốt cuộc có thể bày ra trò gì. Dù sao lời cũng đã nói, nếu Diệp Viễn muốn lấy Luyện Dược Sư công hội làm trò tiêu khiển, có đánh chết hắn Phong Nhược Tình cũng không thể nói cái gì. “Các ngươi xem, Diệp Viễn đi ra rồi!” “Này….Này cũng quá nhanh đi?” “Hắn căn bản chính là người ngoại đạo.” “Đúng vậy, đi vào dạo một vòng liền ra rồi.” “Các ngươi xem, dược liệu hắn lấy quá ít, phỏng chừng nhiều nhất cũng chỉ đủ luyện một lần đi?” “Hắn đây là muốn bày trò gây sự, hay thực sự đối với chính mình rất có tự tin?” “Vô nghĩa, hắn đương nhiên là đang bày trò! Cho dù là đại đan sư, cũng không dám cam đoan chính mình mỗi lần luyện chế đan dược cấp hai đều thành công đi? Chẳng lẽ Diệp Viễn đã yêu nghiệt đến mức, xác suất luyện đan thành công trăm phần trăm?” Hành đông của Diệp Viễn đưa tới một vài lời nói ác độc, có điều hắn nghe không thấy. Đương nhiên, cho dù hẳn nghe được, cũng sẽ coi như rắm mà thả đi ngay. Tiến vào phòng luyện đan, Diệp Viễn tùy tay đem dược liệu ném ở trên bàn, sau đó đem dược liệu chia làm hai phần, trực tiếp bắt đầu tinh luyện dược phôi, ngay cả công đoạn phối dược cũng không làm. Từ lúc chọn dược đến giờ, vần chưa đến một khắc thời gian, hành động của hắn lại khiến cho mọi người một trận ồ lên. Trong đại sảnh, bất luận là học viên hay các vị đan sư của luyện dược sư công hội, đều hai mặt nhìn nhau. “Này…Diệp Viễn là tới để bày trò khôi hài sao? Cho dù hắn vì khoe khoang mà chọn một phần dược liệu, chính là.Hắn cũng không cần ước lượng đế phối dược? Hắn như thế nào đế xác định phân lượng của mỗi loại dược?” Tên còn lại như nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn: “Ngươi đến bây giờ vẫn còn ôm hy vọng Diệp Viễn có thể luyện chế đan được? Người này căn bản là kẻ ngoại đạo, cái gì cũng đều không hiểu, thuần túy là tới để khôi hài!” “Các ngươi xem, hắn chọn dược liệu vốn chỉ đủ một phần, còn chia dược liệu thành hai nửa, một nửa kia căn bản không đủ luyện chế một viên đan dược ạ!” “Ha hả, lá gan của tên Diệp Viền này cũng đủ lớn, lại dám đem hai vị hội trưởng đại nhân đùa bỡn qua lại, đây chính là muốn tìm chết phải không?” Vạn Uyên cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, hắn chính là miệng lưỡi lợi hại, thật đúng là đem người xoay đến chóng mặt. Ta thật muốn xem xem, lát nữa hắn đi ra như thế nào để thoát tội!” Nói xong, Vạn Uyên nhìn về phía Vương Kim Phúc, muốn nhìn một chút hắn hiện tại có biếu tình gì. Có điều từ trên mặt Vương Kim Phúc, Vạn Uyên vậy mà lại khỏng nhìn thấy biểu tình mà hắn muốn nhìn. Trên mặt Vương Kim Phúc tràn ngập chính là nghi hoặc: “Lão Tôn, ngươi nói tiểu tử Diệp Viền này sẽ không phải muốn dùng m Dương Phân Lưu Thuật chứ?” Thần sắc trên mặt Tôn Kiến Minh thật ra cùng Vương Kim Phúc không sai biệt lắm: “Đem dược liệu chia đều thành hai phần, theo lý thuyết hẳn là phương pháp của m Dương Phân Lưu Thuật, chính là hắn…” Vương Kim Phúc lắc đầu: “Ta cũng hiểu được khả năng không lớn, tiểu tử này mới và tuổi, như thế nào có thể dùng m Dương Phân Lưu Thuật?”