Nhưng Vương Kim Phúc là cường giả Ngưng Tinh cảnh thứ thiệt, dưới uy áp mạnh mẽ của hắn, Vạn Uyên cảm giác như thần trí mình đều sắp sụp đố. “Ta… Ta lập lời thề!” Diệp Viễn nói mấy câu đế Vương Kim Phúc tỉnh ngộ lại, hắn đã sớm chán ghét Vạn Uyên hết sức. Nếu không phải e ngại mặt mũi của Vạn Đông Hải, hôm nay hắn nhất định sẽ khiến Vạn Uyên mất mặt. Cứ như vậy dưới sự uy hiếp của Vương Kim Phúc, tất cả mọi người đều phải lập lời thề với trời đất, ngoại trừ chính hắn thì Tôn Kiến Minh cùng cô cháu Phong Nhược Tình đều thề cả. Đối với sự sắp xếp như vậy, mặc dù trong lòng mọi người cảm thấy tức giận, nhưng lại không có ai dám ra mặt. Đây là một thế giới cường giả vi tôn, chỉ trách Luyện Dược Sư công hội quá mạnh mẽ! Sáng sớm, Dược Hương phường vẫn theo lẽ thường mở cửa, chẳng qua là vẩn lạnh tanh như trước đây. Trong tay Phùng Tam cầm một quyển sách, một mặt chán nản ngồi trên ghế. Những ngày qua hắn đều rảnh rổi đến mức sắp phát điên mất, hẳn ờ Dược Hương phường nhiều năm như vậy, xưa nay đều bận rộn tới nồi đầu óc choáng váng, luôn muốn có thời gian ranh để nghỉ ngơi. Bây giờ thật rảnh rỗi, ngược lại để Phùng Tam cảm thấy toàn thân không dễ chịu chú nào. Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm vào quyển sách, tâm tư cũng không biết đi hướng nào rồi. Người khiến Phùng Tam có chút khác thường đó là Diệp Viền thiếu gia, ngày hôm qua tham gia sát hạch Luyện Dược Sư trở về, dĩ nhiên mệt lả cả người, luyện chế đan dược gì có thế mệt thành ra như vậy chứ? Điều khiến hắn trở nên kỳ quái hơn chính là, nửa đêm khi Diệp Viền liền oai phong lầm liệt đi ra, nguyên lực dường như đã khôi phục hơn nửa. Sau đó, thiếu gia liền đưa Lục nhi trở về học viện Đan Võ trong đêm… Thiếu gia sẽ không gây ra họa gì đó chứ, về học viện tránh nạn sao? Nhưng hôm qua thiếu gia tới Luyện Dược Sư công hội, hắn sẽ không đem Luyện Dược Sư công hội quấy rối long tròi lỡ đất chứ? Phùng Tam càng nghĩ càng cảm thấy chuyện là như vậy, với tính cách trước kia của thiếu gia, thật đúng là có thể làm được. Đừng nói thiếu gia ngoan ngoãn được mấy ngày, rồi lại ngựa quen đường cũ? Trong lúc Phùng Tam đang suy nghĩ lung tung thì có vài vị khách quen bước vào Dược Hương phường. Chuyện làm ăn của Dược Hương phường mặc dù xuống dốc đi không ít, nhưng người ta lui tới một ít, chung quy lại thì bọn họ làm ăn đúng mực. Đối với vài vị khách vừa bước vào, Phùng Tam cũng không để ý, cứ ngẩn người nhìn chằm chằm quyến sách trên tay, loại chuyện nhỏ này tất nhiên có tiểu nhị đi xử lý. “Vị bên đó hẳn là chưởng quỹ? Ba người chúng ta có chuyện cầu kiến Diệp Hàng tiên sinh, phiền thông báo một chút.” Một tên trong số những lão giả đó mở miệng nói. Phùng Tam lúc này mới chậm rãi liếc mắt một cái, nhưng mà cái liếc mắt này khiến hắn giật nảy mình, trước ngực của ba gã lão giả này là ba ngôi sao, thật sự là quá chói mắt! Trước ngực hai gã lão giả là hung chương màu đỏ, mà ở trên ngực lão giả kia lại là ba ngôi sao màu vàng! Ba gã đại đan sư dắt tay nhau tới! Luyện Dược Sư công hội đối với phấm cấp luyện dược sư đều lấy màu sắc của ngôi sao để phân chia, lam sắc là sơ cấp, hồng sắc là trung cấp, mà kim sắc là cao cấp! Trong cả Tân quốc, chỉ có một người nắm giữ huy chương kim sẳc, đó chính là hội trưởng đại nhân của Luyện Dược Sư công hội — Ngô Đạo Phong! Mặt khác thân phận của hai người kia vô cùng sống động, phó hội trưởng Vương Kim Phúc và Tôn Kiến Minh! Tam cự đầu có được sự coi trọng cao nhất trong giới luyện dược của toàn bộ Tần quốc đều dắt tay nhau tới, rốt cục đã xảy ra chuyện lớn gì? Phùng Tam trở mình một cái bò dậy, đi tới trước mặt ba người khom người chào hỏi, một mực cung kính nói: “Tiểu nhân cung nghênh ba vị đại nhân! Không biết ba vị đại nhân tìm chủ nhân là vì chuyện gì?” “Ồ? Ngươi biết chúng ta là ai?” Vương Kim Phúc cảm thấy hài lòng với thái độ của Phùng Tam. Phùng Tam vội vàng nói: “Đại nhân nói đùa, tiểu nhân mặc dù chưa gặp qua ba vị đại nhân, nhưng vẫn còn có chút kiến thức, có thể đeo loại huy chương này, ngoại trừ ba vi đai nhân còn có thế là ai chứ?” “Ha ha, chưởng quỹ quả nhiên vô cùng cấn thận, không trách có thế được Diệp Hàng tiên sinh trọng dụng. Chuyến này của ba người chúng ta đến là vì Diệp Viễn, muốn gặp chủ nhân của ngươi một lần, không biết có thể thông báo một chút được chứ?”