“Vèo vèo…” Tất cả mọi người đều hít vào một hơi! Diệp Viễn rõ ràng chí có thực lực của Nguyên Khí tầng sáu, nhưng tiện tay vung ra một chưởng lại có uy thế như vậy, đánh bay một tên Nguyên Khí tầng tám ra ngoài. Rất hiển nhiên, Diệp Viễn đã hạ thủ lưu tình, nếu không tên học viên Nguyên Khí tầng tám kia giờ phút này đã là một người chết. “Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng! Hắn… Hắn là Diệp Viễn!” Lúc này, trong đám người có người nhận ra chưởng pháp của Diệp Viễn, lập tức đoán được thân phận của Diệp Viên. Ở bẽn trong Học Viện Đan Võ, có thế tùy ý đánh ra Điệp Lãng Ba Tâm Chưởng chỉ có một người, đó chính là Diệp Viễn! Trừ hắn ra, ngay cả đại sư huynh Long Đường cũng làm không được! “Nhanh! Nhanh đi báo cho Lâm sư huynh, nói Diệp Viên đến phòng tạp sự gây chuyện! Chúng ta đồng thời ngăn cản hắn, ta cũng không tin, chúng ta nhiều người như vậy còn không đối phó được một tên cái Nguyên Khí tầng sáu!” Một tên quản sự với bộ dáng học viên la lớn. Quả nhiên, hăn vừa nói xong, thì những người khác cũng chấn phấn. Đúng vậy, dù Diệp Viễn có lợi hại hơn nữa cũng chỉ là một người, trong đây bọn họ có rất nhiều người đều là Nguyên Khí tầng tám, cũng không thiếu người đều là Nguyên Khí tầng chín, tại sao lại có thế là đối thủ của nhiều người chứ? Diệp Viền liếc mắt mọi người, cái nhìn của Diệp Viễn khiến cho tất cả mọl người đều run cầm cập. “Các ngươi nghĩ xong chưa? Oan có đầu nợ có chủ, ta chỉ tìm một mình Lâm Thiên Thành, các ngươi nhất định chắc chắn muốn làm người chết thay hắn sao?” Diệp Viền nhàn nhạt nói. Phòng tạp sự của Học Viện Đan Võ gồm có ba tầng đó là nội viện, Trung Viện và ngoại viện. Ngoại viện là nơi nhận công tác của học viện, Trung Viện là nơi làm việc của các các quản sự phòng tạp sự, còn nội viện chính là nơl các nhản vật quan trọng xử lý công việc. Lâm Thiên Thành lúc này đang ở trong nội viện săp xếp công việc cho các quản sự. ” chuyện vừa nãy ta phân phó, các ngươi nhanh chóng đi làm đi! Học viên mới nhập viện nhất định phải tăng cường quản lý, để cho bọn họ ngoan ngoãn dễ bảo, dám trực tiếp gây chuyện thì cứ xử lí cho ta, không cần khách khí!” Lâm Thiên Thành phát hiệu lệnh cho một đám người, có chút khí phách của người cấp trên. “Dạ, Lâm sư huynh, chúng ta sẽ đl làm ngay!” Nói xong, mấy người xoay người lui xuống. Rầm rầm rầm Một hồi tiếng gõ cửa kịch liệt vang lên. “Lâm sư huynh, xảy ra việc lớn rồi! xảy ra việc lớn rồi!” Ngoài cửa, một học viên nhao nhao kêu la lên, chọc cho Lâm Thiên Thành cau mày một lúc. Lâm Thiên Thành từ trước đến giờ quy củ nghiêm nghị, kẻ cấp dưới đi vào không ai dám kêu la om sòm, hôm nay lại có thể có người đụng vào họng súng “Rầm!” Cửa bị một tên quản sự học viên kéo ra, nối giận nói: “Kêu la om sòm làm gì? Không biết Lâm sư huynh đang bận rộn hả? Ngứa da ngứa lại muốn bị roi rồi có đúng không?” Học viên kia cũng không đế ý tới hẳn, trực tiếp vòng qua hắn bước về phía Lâm Thiên Thành và nói bằng vẻ mặt đưa đám: “Lâm sư huynh, đại sự không hay rồi! Tên đó là Diệp Viễn, bây giờ đang ở bên ngoài đại náo phòng tạp sự, HỒ sư huynh đi lên ngăn cản hắn, bị hẳn tát một cái liền đánh bay rồi! Hắn còn nói… Hắn còn nói…” Lâm Thiên Thành nghe được tên Diệp Viễn, nhất thời sắc mặt trầm xuống. Xem chừng hắn biết chuyện Lục nhi bị Trương Hằng ức hiếp, bị lửa giận công kích nến hắn mới tới phòng tạp sự gảy chuyện như vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Thiên Thành cười lạnh một tiếng: “Các ngươi đều là những kẻ ăn hại hay sao? Một tên Nguyên Khí tầng bốn thỏi mà, lại khiến các ngươi sợ đến như vậy? Tên Hồ Thiết đó cũng là một phế vật, vặy mà lại bị một tên Nguyên Khí tầng bốn dùng một cái tát đã đánh bay.” “Lâm sư huynh, Diệp Viền hắn… Hắn… Không chỉ Nguyên Khí tầng bốn.”