Cao thủ qua chiêu, liều chết không chỉ là thực lực, mà còn là tâm lực! ’Ha ha, vậy ta có thể an tâm rồi.” Cơ Chính Dương vuốt râu cười nói. Dưới chân ngọn núi Cửu Thiên Phong hoàn toàn yên tĩnh. Diệp Viễn đã đứng suốt hai canh giờ ở trên bậc thang thứ năm, mà hắn tống cộng chi mất một canh giờ đã đột phá được khoáng 333 bậc thang! Các học viên chú ý vào bóng người giữa sườn núi, từ sự kinh ngạc ban đầu, đến phấn khối, rồi thất vọng, và cảm giác thở dài tiếc nuối cho tới bây giờ. Nhiệt độ từ điểm cao nhất hạ xuống tới điếm lạnh nhất. Cách thức vượt ải này của Diệp Viền không khỏi làm mọi người có cám giác đầu voi đuôi chuột. Phía trước quá nhanh, nhưng mà giai đoạn thứ hai vừa mở đầu đã thất bại, trước sau chênh lệch quá lớn. Đến lúc này, đã không có người cho rằng Diệp Viễn có thế qua ái, lòng tin của bọn họ theo thời gian trôi đi dần dần biến mất. Đứng trên một bậc thang suốt hai canh giờ, phía sau còn có ba trăm hai mươi tám cấp nấc thang nữa! Hắn làm sao mà qua nổi? ‘Hừ, giá thần giá quỷ! Trước kia nhất định hẳn đã dùng thú đoạn đầu cơ trục lợi gì đó, mới thuận lợi như vậy!” Tô Vũ Bách hừ lạnh nói. ‘Dựa theo kinh nghiệm thuở xưa, giai đoạn thứ hai của Cửu Thiên Lộ rất có thể là ảo cảnh không ngừng biến hóa. Hơn nữa ảo cảnh phát sinh sẽ càng ngày càng đáng sợ theo sự nâng cao của nấc thang, cuối cùng khiến cho người ta vô phương kiềm chế. Diệp Viễn đã lâm vào tình cánh như vậy ớ nấc thang thứ năm, sợ là hết cách xoay chuyến rồi.” Lúc này Trương Tùng Đào lên tiếng. HỒ Trường Sinh nhìn Diệp Viễn, sâc mặt có chút nặng nề. Hân làm sao không hiểu những lời nói của Trương Tùng Đào? Trải qua nhiều năm tìm tòi như vậy, mặc dù không thể chầc chán tình huống cụ thể bên trong Cửu Thiên Lộ, nhưng vẵn có thế căn cứ vào biếu hiện của các học viên suy đoán ra không ít. Không nghi ngờ chút nào, nội dung cúa giai đoạn thứ hai này lả khắng định khât khe nhất. Bời vì học viên còn sống từ cửa ải này dường như đều trờ nên điên điên khùng khùng, hiển nhiên là tâm trí bị lạc trong ảo cảnh. Hơn nữa trong giai đoạn thứ hai càng sớm lâm vào ảo cảnh thì càng nguy hiếm. Phát sinh của ảo cảnh này có thể không ngừng phát triển, càng gần đến mức cuối càng chân thật, càng khiến người ta khó lòng kiềm chế. Vê cơ bản giống như Diệp Viễn sớm bị sa vào vậy, dường như cũng chưa có ai có khả năng thoát khỏi áo cảnh. ‘Đáng tiếc thật, vổn có thế lả một thiên tài tuyệt đính với hào quang rực rỡ, vậy mả lại bó mạng ớ nơi này.” ‘Diệp Viền quả đúng là thiên tài, thế nhưng người giống như hân thì châc chân không có cách nào đi được quá lâu, bởi vì hân bộc lộ tài năng quá sớm.” ‘Đúng vậy, cứng quá dễ gãy. Diệp Viễn hẳn không biết ẩn nhần, khiêu chiến với viện quy mới rơi vào kết quả như thế này. Đối với hân mà nói, Lâm Thiên Thành chỉ là một nhân vật nhỏ, sau này có hàng vạn phương pháp giết chết tên kia, cần gì phải vội vàng gấp rút?” ‘Đi thôi, đi thỏi, Diệp Viễn đã hết cách cứu rồi, hẳn không thế nào tính lại đâu.” Không ít người đã mất kiên trl cùng lòng tin, túm năm tụm ba đi ra ngoài. Bên trong ảo cảnh, Diệp Viễn gặp được Cơ Thương Lan lần thứ hai! ‘Ha ha, sư đệ cuối cùng ngươi cũng xuất quan rồi, vi huynh đợi lâu rồi! Những ngày qua khách càng ngày càng nhiều, ta bận tối mày tối mặt, nếu đệ còn không xuất quan, châc ta mặc kệ sư tôn mất.” Thấy Diệp Viền, Cơ Thương Lan cười to nói. Diệp Viễn tâm tư có chút rối loạn, mới gặp lại tên Đại Cừu này, cho dù Diệp Viễn biết đang ở trong ảo cảnh, cũng không cách nào giữ tâm trạng ôn hòa. Diệp Viên có biện pháp phá vỡ áo cánh, nhưng mà hắn không có làm như thế. Hăn cũng không muốn thay đối hướng đi cúa áo cánh, liều mạng chiến đấu một mất một còn với Cơ Thương Lan, bởi vì điều đó chắng có ý nghĩa gì cả. Hân muốn lợi dụng này ảo cảnh để đề nâng cao tâm cảnh của bản thân!