Có điều, lúc Cơ Thương Lan đến gần, hơi thở trên người Diệp Viễn dần dần biến thành như có như không, cho đến cuối cùng hoàn toàn không cám giác được hơi thớ cúa hắn, hắn chẳng khác nào không hề tồn tại. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Một chiêu kiếm đánh tới, cầ thế giới dần dần trở nên lạnh nhạt hơn. Nhàn nhạt, nhàn nhạt… Cuối cùng tiêu tan không thấy… Diệp Viên từ từ mớ mắt, cám nhận một chút thế giới thực tế, tự lấm bấm: “Đây chính là tâm lặng như nước sao…” Trong lương đinh đối diện cửu Thiên Phong, Tô Vũ Bách đứng lên, phủi bụi trên người một cái. ’Không có gì đẹp mât rồi, chúng ta đi thôi, Diệp Viễn không còn cứu được nữa. Còn tưởng rằng hắn dám xông vào Cửu Thiên Lộ có chồ dựa gì chứ, kết quả giai đoạn thứ hal mới qua năm cái bậc thang đã không trụ được.” ‘Ta cũng không nhln nữa, chí lãng phí thời gian!’ ‘Đi, đi thôi. Náo loạn hơn nửa ngày, hóa ra chỉ là tràng náo nhiệt, còn tưởng râng có cái gì mới mẻ đâu rồi, làm loạn nửa ngày như vậy, kết quả còn không phải là cùng một dạng so với những người khác.” Tô Vũ Bách vừa đi, các trương lăo khác tự nhiên cũng mất hứng thú, rối rít đứng dậy. Bọn họ nhìn Diệp Viền đứng ở nơi đó không nhúc nhích hai giờ, kỳ thật cũng không dám trò chuyện. Bây giờ tin chắc Diệp Viền không tính lại, tự nhiên cám thấy không có gì nhìn tiếp cần thiết. Tô Vũ Bách vòng qua bàn đá, một người một ngựa mang theo mọi người ra lương đinh. Mới vừa đi mấy bước, chân núi học viên đột nhiên một tiếng xôn xao. ’Mau nhìn, Diệp Viễn động rồi!” ‘Hả? Hắn lại đang tại chố ngồi, hần muốn làm gì?” ‘Hẳn không phảỉ là muốn tại chỗ tu luyện chứ? Hay là hân đã bị tẩu hỏa nhập ma?” ‘Tấu hỏa nhập ma là cái bộ dáng này sao? Không phải chứ? Nhìn dáng vẻ của hắn, ngược lại giống như đang tu luyện. Nhưng mà nước tới chân mới nháy, làm vậy thì có ích lợi gì?” ‘Diệp Viền làm việc thường xuyên khiến người ngoài ý muốn, thật không biết hân muốn làm gì. Bất quá nhìn dáng vẻ của hân, hần là mới vừa từ ảo cảnh trong đi ra ngoài. Nhưng là hân mới đi năm bước a, hân có thể làm sao sống ờ những nấc thang phía sau?” Diệp Viễn động tác rốt cuộc đế phiền não mọi người lần nữa tìm được đề tài, các loại phiên bán suy đoán ở trong đám người tán mát ra. Hô Diên Dũng cùng với Phong Nhược Tinh, Phong Chi Nhu vốn đã tuyệt vọng, lúc này ba người mới rốt cuộc thớ phào nhẹ nhõm. ‘Tiểu tử này, thật là làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng rằng hân cũng không bao giờ tỉnh lại rồi chứ!” Hô Diên Dũng lau một trận mồ hôi lạnh nói. Phong Nhược Tình lại như cũ trầm mặc nhìn Diệp Viễn, tựa hồ phát hiện cái gì đó. ‘Phong lão sư, thế nào? Có gì không đúng sao?’ Hô Diên Dũng hiếu kỳ nói. ‘Hô Diên lão sư, ngươi có cảm thấy hơi thờ trên người Diệp Viền có cái gì không đúng?” ■Hả?” Hô Diên Dũng câm nhận hơi thớ của Diệp Viễn một chút, quá nhiên phát hiện có cái gì không đúng, nói: “Tiếu tứ này, hơi thớ trên người làm sao ngày càng yếu thế? Sẽ không xây ra vấn đề gì chứ?” Phong Nhược Tình lâc đầu một cái, hiện ra cũng là không biết rõ tình trạng. Bất quá bọn hân cảm giác một mạch phong tỏa Diệp Viên, lại phát hiện Diệp Viễn hơi thở càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, đến cuối cùng đĩ nhiên trực tiếp biến mất! Ba người nghĩ đến mà sợ. ‘Hả? Hơi thở biến mất? Chẳng lẽ đã chết?” Tô Vũ Bách hiến nhiên cũng phát hiện biến hóa cúa Diệp Viền. ‘Tô trướng lão, Diệp Viên đã hoàn toàn ngừng thờ, có phải hay không đã chết ở trên cửu Thỉên Lộ hay không?” Lâm trường lão bỗng nhiên mở miệng nói.