Tuyệt Thế Dược Thần

chương 23

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hắn lẩm bẩm tên này rất nhiều lần, càng nghĩ càng thấy quen, độc này dường như đã nghe qua ở đâu đó. “Thốn Tâm Liệt? Thốn Tâm Liệt! lại là Thốn Tâm Liệt! Chuyện này… Tiểu tử này làm sao có thế biết Thốn Tâm Liệt?” Vạn Đông Hải trong mắt toát lên vẻ khiếp sợ. Vạn Đông Hải rốt cuộc cũng nhớ ra nơi nào hắn được nghe qua tên loại độc dược này, đó là trước kia, khi hắn bái sư học nghệ, sư phụ hắn đã từng nhắc qua. Hồi tưởng lại, sư phụ lúc ấy còn nói qua loại độc này bá đạo dị thường, căn bản không có thuốc nào chữa được. Thốn Tâm Liệt căn bản không phải là đan dược thượng phẩm, ngược lại, nó chỉ là một loại đan dược cấp một nhưng lại vô phương cứu chữa, có thể thấy loại độc dược này đáng sợ bao nhiêu. Diệp Viễn làm sao có thể luyện chế ra độc dược đáng sợ như vậy ? Lẽ nào là Diệp Hàng đã động tay động chân. Bây giờ Vạn Đông Hải không nghĩ được nhiều như thế, hắn trong lòng kinh ngạc một hồi, cũng biết hắn hôm nay bất luận là thi triển như thế nào, cũng không có khả năng cứu được Lưu An. Đã như vậy, thì chỉ có thể hy sinh Lưu An thôi! Danh tiếng của bản thân tất nhiên là quan trọng, nhưng lộ ra việc hắn là người của Tuý Tinh Lâu ẩn nấp dưới vỏ bọc thợ săn yêu thú, quả thực đó là một đả kích lớn đối với Túy Tinh Lâu. Mới vừa rồi Lưu An nửa câu đó đã nói rất rõ ràng, nếu như Vạn Đông Hải không cứu được hắn, hắn nhất định ở trước mặt nhiều người như vậy, đem mọi chuyện của Túy Tinh Lâu nói hết ra, đến lúc đó hậu quả sẽ không thể lường được. Vạn Đông Hái hít sâu một hơi, thở dài nói: “Loại độc này đúng là bá đạo dị thường, Vạn mồ bất tài, cũng chỉ còn chiêu cuối cùng rồi.” Nói xong, hắn ra lệnh cho người đem Lưu An đỡ dậy, vung tay áo một cái, lại một lần nữa thi triển Huyền Minh Chỉ Pháp. Chẳng qua là lần này, uy lực của Huyền Minh Chỉ Pháp so với vừa rồi lớn hơn rất nhiều. cả người hắn như ảo ảnh xoay quanh người Lưu An, mang theo một trận cuồng phong, khiến cho tất cả mọi người có chút không mở mắt được. Diệp Viễn nhìn Vạn Đông Hải ra sức biểu diễn, khóe miệng dâng lên một nụ cười lạnh. Huyền Minh chỉ này tuy thuộc võ đạo, nhưng cũng nằm trong phạm vi đan đạo, song hắn đối với công pháp này cũng hiểu vài phần. Chỉ pháp này có thế cứu người, nhưng cũng có thế đả thương người, hơn nữa khi tổn thương người còn hơn cả độc dược. Chỉ pháp này tác dụng với huyệt vị trên người, từ đó kích thích thân thể của con người. Lúc nàyVạn Đông Hải thi triển ra, chính là chỉ pháp đả thương người. Song Diệp Viễn cũng không có vạch trần âm mưu của Vạn Đông Hải, nếu chính hắn muốn huỷ đi quân cờ của mình, Diệp Viễn tự nhiên vui vẻ xem kịch. Hơn nữa lấy thực lực của Diệp Viễn hôm nay, căn bản không phải đối thủ của Vạn Đông Hải. Quả nhiên, chỉ pháp của Vạn Đông Hải ngừng lại, Lưu An không còn hơi thở, chậm rãi ngã xuống. “Vạn lâu chủ quả nhiên lợi hại, một bộ chỉ pháp đem ra thi triển, dĩ nhiên lại làm mất mạng một người. Bội phục, bội phục!” Diệp Viễn vẫn mang theo bộ dáng vân đạm khinh phong cười nói. Tại Diệp gia, trong một căn phòng bỏ hoang, hơi sương bốc lên, bốn xung quanh đều là mùi thuốc. Lục Nhi vừa quạt vừa nói: “Thiếu gia, hôm nay thiếu gia ở Túy Tinh Lâu thật lợi hại. Vạn lâu chủ ngay cả lão gia đều không làm gì được hắn, ngược lại bị bại dưới tay của người.” Quạt của Lục Nhi đang quạt lửa, trên đó là thùng gỗ to chứa đầy dược liệu chuẩn bị cho Diệp Viễn. Hôm nay ở Túy Tinh Lâu Vạn Đông Hải trị bệnh hại chết người khiến cho mọi người đều được một phen mở rộng tầm mắt, Túy Tinh Lâu uy danh một thời – tự xưng là đệ nhất dược phường ở Tân quốc, nay lại bị một tên tiếu tử miệng còn hôi sữa làm cho mất hết mặt mũi, hơn nữa mất mặt tới nỗi không ngóc đầu lên được. Bộ mặt của Vạn Đông Hải có dày thêm chút nữa cũng không thể chịu nổi đả kích này. Sau khi Lưu An chết, Vạn Đông Hải lập tức quyết định đóng cửa tiệm một ngày, đuổi tất cả mọi người đi để sự việc này tạm lắng lại. Những người có mặt tuy không biết Thốn Tâm Liệt là gì nhưng đều đoán ra được dược này là do Diệp Viễn luyện ra. Bọn họ đều cảm thấy thế sự thay đổi quá nhanh, vốn là một tên tiếu tử vô dụng, nay lại khiến cho một đại đan sư tay chân luống cuống. Rất nhiều người đều biết hôm qua Diệp Viễn vừa mới trúng độc gần chết, lẽ nào do tác dụng của độc mà đầu óc của hấn đột nhiên trớ nên thông suốt? Đương nhiên cũng có một vài người không tin chuyện này do Diệp Viễn làm ra, mà Diệp Hàng mới là người đứng đằng sau mượn tay Diệp Viễn, công kích Túy Tinh Lâu, nhưng bọn họ vừa nghĩ vừa cảm thấy không đúng lắm. Nếu như Diệp Hàng có bản lĩnh này thì sao trước đây không xuất chiêu? Hai bên tranh đấu với nhau cũng không phải mới một hai năm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio