Một tiếng hét thám vang lên, Nam Lĩnh tứ kiệt tất cả đều chết hết. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Mặc dù lão tam Nam Lĩnh nói ra tin tức đó là vì vùng vẵy giãy chết, nhưng là không thế không nói, hắn đánh bậy đánh bạ lại đúng điểm yếu của Diệp Viền. Là một luyện dược sư, Diệp Viên không có một chút sức miễn dịch nào với thiên tài địa bảo, không tới tận nơi xem xét hắn sẽ không hết hi vọng. Xử lý xong chuyện bên này, một bộ áo lam từ nơi xa bay tới, không phải Phong Chỉ Nhu thì là ai? Phong Chỉ Nhu vừa tới gần, không nói hai lời, một kiếm đâm tới Diệp Viển. Diệp Viên vội vàng rút đi, hét lớn: “Sư tý, ta có chuyện muốn nói!” “Nói cái đầu ngươi! Ăn một kiếm của ta rồi lại nói!” Làm sao Phong Chỉ Nhu chịu nghe, trở tay lại là một kiếm. Có điều, kiếm chiêu của Phong Chỉ Nhu nhìn như hung ác, thật ra cũng không sứ dụng sát chiêu. Từ lần trước sau khi suýt chút nữa giết Diệp Viền, Phong Chỉ Nhu cũng đã chịu một chút giáo huấn. Mè Diệp Viền bây giờ, đẵ không phải là kẻ bị một kiếm tiện tay của nàng là có thế tuỳ tiện giải quyết rồi. Đương nhiên, Diệp Viễn cũng sẽ không đánh trả, hẳn vốn là đuối lý. “Sư tý, ta làm như vậy, đều là vì ngươi mà! A!” Trong khi đang nói chuyện lại là một kiếm, Diệp Viễn quát to một tiếng, vội vàng nhảy ra. “Vì ta? Nói dễ nghe lắm! Ngươi biết vì cât đuôi con đại bổn hùng kia ta phí hết bao nhiêu sức lực không? Bớt nói nhảm, lại ăn một kiếm cho ta!” Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn gài bẫy, còn phải thay hẳn dân con Thiết Chường Phi Hùng kia ra, trong lòng có bao nhiêu tức giận đây. “Sư tỷ, ngươi dừng tay trước có được hay không? Ai nha, ngươi nghe ta chậm rãi giải thích đi mà!” Diệp Viễn vừa chạy trốn vừa nói. “Có cái gì có thế giải thích? Ngươi đứng lại đó cho ta, ăn xong một kiếm của ta lại nói!” Làm sao Phong Chỉ Nhu chịu nghe. Hai người một đuối một chạy, đảo mầt đã đâm ra mười mấy kiếm, Phong Chỉ Nhu vần không chịu dừng tay. Diệp Viên cũng bị đuổi đến phát cáu, đột nhiên dừng lại, hai mất nhầm chặt, mặc cho Phong Chỉ Nhu đâm kiếm tới. Phong Chỉ Nhu không nghĩ tới Diệp Viễn đột nhiên dừng lại, lập tức giật nảy mình, một kiếm này nếu thật sự đâm vào, Diệp Viền làm sao còn mạng? Diệp Viễn giúp hai cô cháu các nàng rất nhiều chuyện, Phong Chỉ Nhu ngoài miệng không nói, trong lòng vân có chút cảm kích. Truy sát Diệp Viễn đều chỉ là vì trút giận, cũng không phải là thật muốn đánh giết hân. Hành động của Diệp Viễn quá mức đột ngột, Phong Chỉ Nhu không kịp phản ứng, lúc này cũng đã không còn kịp thu kiếm rồi. Nhưng Phong Chỉ Nhu tốt xấu gì cũng là cường giả Linh Dịch tầng bốn, lực khống chế cực mạnh, sửng sốt cái biến quỹ tích của kiếm ở nửa đường.