Phong Chỉ Nhu triệt đế bị Diệp Viển thuyết phục, làm sao gia hỏa này biết nhiều như vậy? Xích Phong Lĩnh căn bán là không có người dám tới, ngay cả võ giả Ngưng Tinh Cảnh cũng không dám dừng ở chỗ này quá lâu, càng không cần phải nói giải ra được thói quen của Thông Tí Thạch Viên. “Vì cái gì không được?” Diệp Viễn hỏi ngược lại. “Thế nhưng là… Thế nhưng là không phải ngươi nói, Liềm Tức Đan chỉ có tác dụng với yêu thú dưới cấp ba thôi sao? Nếu chúng ta đụng phái Viên Vương thì làm sao bây giờ?” Phong Chỉ Nhu hỏi. “Ta đã sớm hỏi qua rồi, phạm vi ngàn dặm trong Vô Biên Sâm Lâm, cao nhất cũng chính là yêu thú cấp ba. Còn tại phạm vi ngàn dặm bên trong Xích Phong Lĩnh, một núi không thể chứa hai hổ, cho nên nơi này nhiều nhất chí có một con Viên Vương cấp ba. Một ngọn Xích Phong Lĩnh to lớn như thế, vận khí của chúng ta phải tốt thế nào, mới có thế đụng phải Viên Vương chú?” Diệp Viễn kiếu nói này, Phong Chí Nhu cám thấy dường như thật sự là không có nhiều nguy hiếm rồi. Nhìn như nơi cực kỳ nguy hiểm, đối với Diệp Viền mà nói lại như giầm trên đất bằng! Đương nhiên, cũng chỉ có đối với Diệp Viễn mới có thế như giẫm trên đất bằng, đổi lại những người khác, bọn hắn sẽ không có Liễm Tức Đan, tới chỉ có thể chịu chết. Gia hỏa này thật là một cái yêu nghiệt, giống như chuyện gì cũng không làm khó được hần! Phong Chỉ Nhu là một công chúa tâm cao khí ngạo, trong lòng dù sao vần có chút không phục. Không biết tại sao, trong nội tâm nàng ấn ấn có chút chờ mong, lát nữa lên núi xáy ra tình huống gì đó mới tốt! Cho ngươi chảnh như vậy! Đêm về khuya mây đen gió lớn, gió nhẹ thổi lá cây rì rào rung động, hai bóng người chậm rãi đi về phía Xích Phong Lĩnh. Mặc dù tinh lực của yêu thú hơn xa nhân loại, nhưng cũng không phái không ngủ không nghỉ. Lúc này vừa đúng giờ Tý, đại bộ phận Thông Tí Thạch Viên đều về núi nghỉ ngơi, đương nhiên sẽ không giống ban ngày “Vượn ảnh thướt tha” như thế. Năng lực nhìn ban đêm của võ giá nhân loại rất mạnh, mặc dù không nhìn được xa và rõ như ban ngày, nhưng trông thấy đồ vật trong phạm vi nhỏ thì không có vấn đề. Mà theo cảnh giới đề cao, nguyên lực đối với cái tạo thân thế võ giá cũng sẽ càng lớn, năng lực nhìn ban đêm của võ giả nhân loại sẽ càng ngày càng mạnh. Phong Chỉ Nhu và Diệp Viền không nhanh không chậm đi lên trên núi, sợ kinh động đến Thông Tí Thạch Viên. “Xích Phong Lĩnh lớn như thế, chúng ta đi đâu tìm Xích Hồn Thảo?” Phong Chỉ Nhu bỏng nhiên truyền âm hỏi. ‘Đỉnh núi!” Diệp Viển chỉ nói hai chữ. “Cái gì? Đỉnh núi? Viên Vương kia rất có thế ớ trên đính núi đấy!” Phong Chỉ Nhu suýt chút nữa kêu thành tiếng. “Có thể đừng ngạc nhiên hay không? Tại sao nơi này gọi là Xích Phong Lĩnh? Tại sao vị thuốc kia lại gọi là Xích Hồn Thảo? Nhờ ngươi động não chút có được hay không?” Diệp Viễn tức giận nói. Nữ nhân này ngoại trừ cả ngày ngạc nhiên, một chút tác dụng cũng không có. Không học thức, thật đáng sợ! Gặp Phong Chí Nhu vẫn là dáng vẻ mờ mịt, Diệp Viễn đành phải giải thích nói: “Nơi này gọi Xích Phong Lĩnh, là bởi vì đất trên đỉnh núi là màu đỏ. Loại đất này gọi là Xích Tương Thổ, là số cực ít có thể nuôi dưỡng Xích Hồn Thảo. Có điều trên Xích Phong Lĩnh này Xích Tương Thố cũng không phải rất nhiều, chỉ có một khu vực nhỏ trên đỉnh núi kia. Cho nên chúng ta muốn lấy Xích Hồn Thảo, nhất định phải lên đỉnh núi!” Phong Chỉ Nhu cũng không biết nói cái gì cho phái, Diệp Viền đơn gián chính là một bộ bách khoa toàn thư, cái gì cũng biết! Cũng chỉ có hắn uyên bác tri thức như thế, mới dám lấy tu vi Nguyên Khí Cánh xông đến Xích Phong Lĩnh này thôi. “Lỡ như… Lỡ như đụng phái Viên Vương trên đỉnh núi thì làm sao bây giờ?” Phong Chỉ Nhu bị Diệp Viễn khuất phục, tức thì khí thế yếu đi không ít. “Sao ta biết được? Nếu thật sự đụng phải, thì nhanh chân chạy thôi! về phần có thế chạy được bao xa, lại phái dựa vào bản lĩnh của hai người chúng ta rồi. ừm, đây là chuyện của mình ta, không cần thiết dính líu đến ngươi, nếu không hay là ngươi đừng đi lên đi.” Diệp Viễn rất không chịu trách nhiệm nói. “Không được! Ta đáp ứng cô cô phái bảo vệ ngươi, không thế trơ mầt nhìn một mình ngươi mạo hiểm!” Phong Chỉ Nhu vô cùng kiên quyết nói.