Viên Vương nói xong, “Ngao ngao” kêu vài tiếng, lập tức một đám Thông Tí Thạch Viên xông tới, tất cả vậy mà đều là yêu thú cấp hai cao cấp! Phong Chỉ Nhu thấy thế kinh hãi, vội vàng chạy lại bên này với Diệp Viễn. Một con Viên Vương đã đủ mất mạng rồi, lại còn một đống yêu thú cấp hai cao cấp vây quanh như thế, thì còn đến đâu? “Diệp Viễn, ngươi có thể nói chuyện với con Viên Vương kia thật sao?” Phong Chỉ Nhu nhỏ giọng nói. Diệp Viễn gật gật đầu: “May mắn là Viên Vương đã thức tỉnh ký ức truyền thừa, học xong thú ngữ thông dụng, nếu không chúng ta chết chắc rồi! Lúc trước sư phụ dạy ta thú ngữ thông dụng ta còn xem thường, thật không ngờ đúng là có lúc phát huy được tác dụng rồi.” Diệp Viễn cũng biết có thể nói chuyện với yêu thú là có chút kinh hãi thế tục, đành phải đem cái trách nhiệm này lại đẩy lên đầu “Sư phụ”. Phong Chỉ Nhu nhìn một chút Thông Tí Thạch Viên vây quanh, cười khổ nói: “Hiện tại tình huống như thế này, chúng ta vẫn là chết chắc thôi.” Diệp Viễn cười nói: “Vậy cũng không nhất định! Nếu như Viên Vương không có thức tỉnh ký ức truyền thừa, vậy thì không có gì để nói. Thế nhưng nếu hắn đã thức tỉnh, chẳng những chúng ta không cần chết, nói không chừng còn có thể mang Xích Hồn Thảo rời đi!” “Đừng nói giỡn! Vừa rồi ngươi nói với nó một hồi, chẳng những thái độ của nó không tốt lên, ngược lại triệu hoán một đoàn yêu thú cấp hai cao cấp tới, sao nó lại để chúng ta còn sống rời đi?” Phong Chỉ Nhu buồn bực nói. Đúng là bị một đoàn Thông Tí Thạch Viên cấp hai cao cấp vây vào giữa, áp lực kia không nhỏ hơn bao nhiêu so với đối mặt Viên Vương. Vẫn may những Thông Tí Thạch Viên cấp hai này cũng không nhận được mệnh lệnh công kích, nếu không sợ là hiện tại hai người Diệp Viễn đã trô thành thịt vụn rồi. “Hê hê, nhìn ta là được rồi!” Diệp Viễn cười nói. “Hai người các ngươi Chi li cu lu nói xong chưa, chuẩn bị kỹ càng để nhận lấy cái chết sao? Nhân tộc các ngươi mỗi ngày đều săn giết yêu tộc chúng ta, hiện tại cũng cho các ngươi nếm thử mùi vị bị săn giết.” Viên Vương hừ lạnh nói. Thế nhưng mặc dù hắn nói vô cùng hung ác, cũng không có hạ lệnh cho những con Viên Tướng kia nhào lên. Diệp Viễn tiến lên hai bước, cười nói với Viên Vương: “Viên Vương tiền bối sẽ không giết ta!” “Buồn cười! Ta vì cái gì sẽ không giết ngươi? Cũng bởi vì ngươi biết dùng thú ngữ? Tiểu tử, ngươi không khỏi quá đề cao mình đi?” “Ha ha, Viên Vương tiền bối nói sai rồi, không phải ta coi trọng mình, mà là ngươi coi thường ta rồi!” Đến mức này, Diệp Viễn cũng lười phải giả bộ sợ sệt, dứt khoát bày ra dáng vẻ không sợ trời không sợ đất. Hắn đường đường là Đan Đế, chẳng lẽ ngay cả một con yêu thú cấp ba mà cũng không giải quyết được? Viên Vương nghe Diệp Viễn nói, không khỏi cười lên ha ha. Chỉ là, một con Thạch Viên cười lớn như thế làm cho người ta có loại cảm giác rợn cả tóc gáy. “Tiểu tử, ngươi thật đúng là nghé con mới đẻ không sợ cọp! Ta nhìn Cốt Linh của ngươi, nhiều nhất cũng chỉ mười lăm mười sáu tuổi. Tuổi nhỏ như thế, ngươi đế cho ta xem trọng ngươi thế nào?” Diệp Viễn chỉ cười cười, cũng không có ý phản bác, chỉ là từ trong miệng nhàn nhạt phun ra ba chữ: “Yêu… Tinh… Đan!” Vốn dĩ còn đang cười to, Viên Vương nghe được ba chữ này, lập tức sắc mặt đại biến, một đôi mắt vượn mở to nhìn chằm chặp Diệp Viễn. Nhìn dáng vẻ giống như là muốn ăn thịt hắn luôn. “Tiếu tử, đại nhân nhà ngươi biết luyện chế Yêu Tinh Đan?” Viên Vương gằn từng chữ hỏi. Theo thái độ của nó có thể nhìn ra, cái Yêu Tinh Đan này đối với nó có ý nghĩa lớn đến thế nào. Mặc dù Phong Chỉ Nhu không biết giữa bọn hắn đang nói cái gì, nhưng là từ thái độ của Viên Vương nàng cũng nhìn ra Diệp Viễn thành công xâu đủ khẩu vị của nó rồi, không khỏi sinh ra mấy phần chờ mong. Viên Vương vốn dĩ cho rằng Diệp Viên sẽ gật đâu thừa nhận, ai biết Diệp Viễn lại lắc đầu, nói ra: “Không biết.” Viên Vương nghe xong giận tím mặt: “Tiếu tử, ngươi dám trêu đùa bản vương? Có tin bản vương nuốt sống ngươi hay không?”