Thương Hoa Kiếm đảo một cái, lần nữa phát ra một đạo kiếm mang. Chí là Hắc Mãng đã có sự chuấn bị, sẽ không tiếp tục trúng chiêu đơn giản như vậy, lập tức thân hình trượt đi tránh khỏi. Chỉ là sau khi Hẳc Mãng né tránh, không tiến về phía bên này như trước nữa. Trong lòng Diệp Viền dâng lẻn một dự cảm không tốt, quả nhiên, Hắc Mãng bỗng nhiên quay đầu một cái, vậy mà quay lại chổ Bạch Hổ! “Đáng chết!” Diệp Viễn thầm mắng một tiếng, rút kiếm đuổi theo. Nam Phong Chí Nhu mai phục nửa ngày, vậy mà Hắc Mãng lại chạy mất, không khỏi vô cùng phiền muộn. Có điều lúc này nàng có mai phục cũng không có ý nghĩa gì nữa, cho nên cũng bước ra đuối theo. Hắc Mãng này giảo hoạt dị thường, mặc dù để hở phía sau lưng cho Diệp Viễn, nhưng lại lúc ấn lúc hiện, căn bản là không có cách nhắm chuẩn, Diệp Viển đánh liên tiếp mấy đạo kiếm khí, đều bị nó tránh khỏi. Trong chớp mắt, Hâc Mãng cách Bạch Hổ chỉ có vài chục trượng, khoảng cách này đối với nó mà nói chỉ là chuyện trong nháy mắt. Lúc này Bạch Hố đã thoi thóp, vừa rồi dốc sức chiến đấu qua đi, lúc này rốt cục không còn chút sức lực nào. Nó vốn không phải là đối thủ của Hâc Mãng, lại bị Hắc Mãng cắn mấy lần, lúc này chẳng những vết thương chồng chất, mà còn bị trúng độc, làm sao còn có sức lực phản kháng? Nhìn thấy Hắc Mẵng nhào tới, ánh mắt Bạch Hố lộ ra thần sắc vô cùng tuyệt vọng. Ánh mằt của nó nhìn về phía Tiểu Bạch Hổ bên cạnh tràn đầy không cam lòng và bất đắc dĩ. Lúc này Tiểu Bạch Hổ lại khồng sợ hãi giống trước kia như vậy, ngược lại còn nhe răng nhếch miệng, lại còn giương nanh múa vuốt với Hắc Mãng vô cùng khí thế. Chỉ tiếc rằng nó quá yếu ớt rồi. Nam Phong Chỉ Nhu thấy thế khẩn trương, phát ra từng đạo kiếm mang. Thế nhưng kiếm mang của nàng chênh lệch quá nhiều so với Diệp Viễn, dù cho có ngẫu nhiên đánh trúng lên người Hắc Mãng, cũng là không đau không ngứa. Diệp Viễn biết không còn kịp rồi, lập tức cắn răng một cái: “Chỉ còn cách dùng chiêu này! Tiểu Bạch Hố, nếu như ta thất thủ, ngươi cũng chớ có trách ta!” Trong khi mặc niệm, Diệp Viễn ném Thương Hoa Kiếm vào không trung, sau đó hai tay chập chỉ thành kiếm, chỉ về phía Thương Hoa Kiếm. Một cỗ hồn lực cuốn lấy nguyên lực từ đầu ngón tay xuất ra, trực tiếp thấu nhập vào Thương Hoa Kiếm! Cứ như vậy, Thương Hoa Kiếm treo tại giữa không trung! “Ngự Kiếm Thuật! Đi cho ta!” Diệp Viền một tay vừa chỉ, Thương Hoa Kiếm “Sưu” một tiếng hóa thành một đạo lưu quang, đâm thắng về phía Hắc Mãng! Hẳc Mãng dường như có cảnh giác, tốc độ nhào về phía Tiếu Bạch Hố trở nên chậm hơn, nhưng thân thế càng lắc lư thêm lợi hại, càng thêm khó mà nắm bắt được! Tốc độ của Thương Hoa Kiếm so với kiếm mang trước đó Diệp Viền phát ra còn nhanh hơn. Nhưng mặc dù như thế, một kiếm này vẫn thất bại. Hắc Mãng lần nữa phát ra tiếng gào thét khó nghe, giống như là đang biếu đạt nó là người chiến thắng với Diệp Viên. Sắc mặt Diệp Viễn đen lại, đầu ngón tay lại lần nữa kéo trớ về, Thương Hoa Kiếm cấp tốc xẹt qua một đường vòng cung trên không trung, lần nữa hóa thành một đạo lưu quang bắn về phía Hắc Mãng. Lần này, bởi vì Thương Hoa Kiếm cách Hắc Mãng quá gần, Hắc Mãng cũng không ngờ tới kiếm này đã đi mà lại quay lại, bất ngờ không kịp đề phòng, bị Diệp Viễn đảm xuyên qua! “Tê tê..: Hắc Mãng lại một lần đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, nhưng cũng không chết ngay lập tức. Một kiếm này không có đâm trúng chồ yếu hại của nó! “Sư tỷ, nhanh đi lên bổ thêm một đao!” Diệp Viẻn cắn răng hô to một tiếng. “Keng!”, Thương Hoa Kiếm rơi trên mặt đất, Diệp Viẻn cũng chán nản ngồi dưới đất, cả người mệt mỏi cực độ. Lúc này Nam Phong Chỉ Nhu mới lấy lại tinh thần, vội vàng múa kiếm đi lên. Nhưng mà Nam Phong Chỉ Nhu còn chưa tới gần, đã bị đuôi của Hắc Mãng quét qua, suýt chút nữa trúng chiêu. Nam Phong Chỉ Nhu khấn trương, không ngờ tới sinh mệnh lực của con Hắc Mãng này lại ương ngạnh như thế, nhất thời không tới gần được!