Diệp Viễn nhíu mày một cái, khiến cho tâm trạng Đường Vũ vô cùng nặng nề. “Lực đạo của Cự Phong Tê Giác vô cùng lớn, tốc độ lại cực nhanh, bá phụ có thể thoát được từ trong tay nó coi như may mắn rồi. Thương thế của bá phụ rất nghiêm trọng, tâm mạch cũng đã gần như đứt đoạn, tùy lúc đều có thể nguy hiểm đến tính mạng.” Khuôn mặt Diệp Viễn lộ rõ sự đăm chiêu. Theo như lời Diệp Viễn nói, tâm tình của Đường Vũ dần dần chìm xuống, ngược lại nét mặt của Đường Tông Hoài lại rất bình tĩnh. Thương thế của hắn nghiêm trọng bao nhiêu bản thân hắn đương nhiên biết, cho nên vừa rồi hắn mới từ chối như vậy. Lúc này nghe thấy chấn đoán của Diệp Viễn, chẳng qua là để suy đoán của hắn càng thêm chắc chắn mà thôi. “Diệp huynh, lẽ nào…” Đường Vũ không dám nói ra những câu phía sau. Chỉ qua mấy câu nói này, Diệp Viễn liền có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng trong nội tâm của hắn. Song Diệp Viễn cũng không đáp lại câu hỏi của Đường Vũ, mà nhíu chặt mày dường như đang cân nhắc vấn đề gì đó. Trong chốc lát ngôi nhà trở nên yên tĩnh lạ thường, Đường Vũ quá thực chịu không nổi sự dày vò, lúc này hắn lấy hết dũng khí nói với Diệp Viễn: “Diệp huynh, ta biết có chút mạo muội, có thể thỉnh… Lệnh tôn xuất thủ hay không?” Diệp Viễn ngẩng đầu nhìn Đường Vũ, sắc mặt bình tĩnh, lại y như cũ không nói gì. Diệp Viễn nhìn về phía Đường Vũ khiến hắn có chút mất tự nhiên, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, Diệp huynh, ta không có ý xem thường huynh , chẳng qua là…” “Ta biết ngươi có ý gì, bất kể ngươi có tin hay không, phụ thân ta tới cũng vô dụng. Không riêng gì phụ thân ta, cho dù là Vạn Đông Hải, hay là Ngô Đạo Phong đến được đây thì cũng vậy mà thôi.” Diệp Viễn kiên định nói. Ngô Đạo Phong mà Diệp Viễn nhắc tới chính là hội trưởng Luyện Dược Sư công hội của Tân quốc. Ở Tân quốc, trình độ đan đạo cao nhất không phải Vạn Đông Hải, cũng không phải Diệp Hàng, càng không phải là vị Hoàng thúc trong Hoàng thất kia, mà là vị hội trưởng đại nhân này. Diệp Viền nói ngay cả hắn cũng không thể, thì chắc chắn là Đường Tông Hoài không thể qua khỏi lần này. Chỉ là Đường Vũ vừa nghe xong, lại thấy giống như lời nguy biện. Chẳng lẽ Diệp Viễn muốn tự mình động thủ? Hắn nghĩ làm như vậy thì có thể vượt qua người đứng đầu giới đan đạo ở Tân quốc sao? Diệp Viễn ra sức khước từ, cuối cùng khiến cho Đường Vũ trong lòng sinh bất mãn. Nếu như là những chuyện khác, hắn đương nhiên sẽ không so đo làm gì. Nhưng bây giờ Diệp Viễn ở ngay trước mặt hắn nói phụ thân hắn là vô phương cứu chữa, điều này làm cho hắn không khỏi suy nghĩ. Diệp Viễn là người như thế nào ? Chẳng qua chỉ là một tên quần là áo lụa vô dụng mà thôi. “Diệp huynh, huynh…” “Vũ nhi, đế Diệp công tử… nói hết lời.” Đường Vũ còn chưa nói xong, lại bị Đường Tông Hoài ngăn lại. Đường Vũ có chút ngạc nhiên, Diệp Viễn lại gật đầu nói tiếp: “Ta nói bọn họ không thể, không có nghĩa là thương thế của bá phụ hoàn toàn không có hy vọng trị khỏi.” Đường Vũ nghe vậy mừng rỡ, cũng không đoái hoài tới cách nói chuyện ngạo mạn của Diệp Viễn, nói: “Diệp huynh nói có hy vọng nghĩa là sao?” “Hy vọng mà ta nói kỳ thật là ớ trên người của Đường huynh.” ‘Ta ư?” Đường Vũ cảm thấy sững sờ trước lời Diệp Viễn nói, mà trên thực tế Diệp Viên cũng không biết nên nói như thế nào, cho nên mới vòng vo tam quốc như vậy. Diệp Viễn khẽ gật đầu nói: “Đường huynh cũng biết ta trước kia danh tiếng không được tốt, không biết Đường huynh có tin ta hay không?” Đường Vũ lúc này cũng hơi tỉnh táo lại, hắn vốn là người thông minh, trong lời nói của Diệp Viễn có hàm ý, nếu như hắn nghe không hiếu nữa thì thật là ngu ngốc rồi. “Ý của Diệp huynh là… Lục Diệp Thảo?” Đường Vũ chần chừ nói. “Không sai.” Diệp Viễn không vòng vo nữa, trực tiếp nói. Kỳ thật, phân cấp của đan dược ở hạ giới và đan dược ở Thần Vực có chỗ bất đồng. Mặc dù giai đoạn đầu của đan dược ở Thần Vực cũng được chia làm thượng, trung, hạ – ba cấp độ, nhưng ở Tân quốc cái gọi là đan dược thượng phẩm thì ở Thần Vực chẳng qua chỉ là hạ phẩm mà thôi. Chủng loại, chất lượng đan dược ở Thần Vực – mọi quốc gia phàm nhân dưới hạ giới đều không thể sánh kịp. Theo lẽ thường, thực lực của Diệp Viễn căn bản không thế luyện chế ra được đan dược cấp một thượng phẩm, căn bản là nguyên lực của hắn không đủ. sở dĩ hắn có thế luyện chế được bởi vì hắn đã từng là Đan Đế, hắn có cách phân phối nguyên lực trong lúc luyện đan một cách khôn khéo khiến người khác giật mình. Đó chính là nguyên nhân hắn có thể luyện được đan dược mà chỉ cần dùng một lượng nhỏ nguyên khí là có thể luyện chế ra đan dược có chất lượng thượng đẳng.