Nếu là ớ kiếp trước thì hắn không đế một cái nguyên hỏa cấp bốn mới sinh vào mãt. Nhưng hiện tại, cái này lại có thế trở thành trợ lực cực lớn của hắn! Cho dù có tâm cảnh Tâm Lặng Như Nước, lúc này Diệp viễn cũng không nhịn được tim đập thình thịch. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Diệp Viền cất bước đi về phía Tịnh Đàn Hỏa Liên, thế nhung vào lúc này, báo động lại phát sinh! Mặc dù không quay đầu, Diệp Viễn lại có thế câm thấy phía sau có một đạo chướng phong cực mạnh đánh tới. Diệp Viễn không chút suy nghĩ, trực tiếp thi triến thân pháp Cửu Kiếm Thức, hóa thành chín thân ảnh. “Ầm!’ Cách đó không xa một khối nham thạch bị chường phong đánh trúng, lập tức hóa thành bột mịn! Uy lực một chướng này lại cưởng hãn đến thế! “Chậc chậc, nghĩ không ra một tên Linh Dịch tầng một nho nhò, chẳng những nhận biết Tịnh Đàn Hỏa Liên, còn có thể né tránh truy hồn chưởng của ta, thật sự là ghê gớm! Thân pháp vừa rồi kia của ngươi, nhìn qua có chút thú vị đấy!” Dường như kẻ đánh lén cũng không có ý định truy sát, ngược lại lại tán thướng Diệp Viễn. Diệp Viền quay người lại, thấy một gã trung niên có vẻ hơi già nua xuất hiện tại lối hẳn đi vào, càng là cât đứt đường lui của hân! Xem ra gia hỏa này biết có người muốn đến, đã sớm tiềm phục ở nơi này. “Tiền bối thân là võ giá Ngưng Tinh Cánh, lại đánh lén vãn bối, truyền đi chí sợ không thỏa đáng lâm đâu?” Diệp Viền lạnh lùng nói. “Ha ha, nơi này chỉ có hai người chúng ta, chỉ cần ngươi chết, đương nhiên sẽ không truyền đi. Thợ săn yêu thú chúng ta từ trước đến nay chữ lợi làm đầu, xưa nay không để ý tới những quy củ thế tục này. Chỉ cần có thể giết ngươi, ta cũng không ngại đánh lén.” Gã trung niên chắng những không lấy làm hổ thẹn mà còn lấy làm vinh quang nói. Diệp Viên nhìn thấy người trung niên này, cũng có chút âm thầm kinh ngạc. Người này có thế qua mắt được Hác Nha lão nhân và Kim Kiếm Điêu, vụng trộm ẩn núp vào trong huyệt động, xem ra đúng là có chút bản lĩnh. Không nói những cái khác, chỉ riêng tàl ấn nấp mà nói, trong đám thợ săn yêu thú củng chỉ sợ là thuộc về nhân tài kiệt xuất rồi. Có điều có thế đụng phái một gã thợ săn yêu thú Ngưng Tinh cảnh, lại đế cho IDiệp Viền có chút ngoài ý muốn. Võ giả Ngưng Tinh Cảnh từ trước đến nay kiêu ngạo, bình thường là sẽ không làm thợ săn yêu thú. Theo Diệp Viễn biết, dường như Tân quốc không có thợ săn yêu thú Ngưng Tinh cảnh, hơn nữa gã thợ săn yêu thú này, còn là một đại đan sư! Xem ra người này hắn là cường giâ ấn thế, hoặc là võ giá Ngưng Tinh cánh của nước khác rồi. Từ ba động thần hồn của hắn đến xem, Diệp Viễn liền có thế đánh giá ra thực lực của hán. “Có điều đáng tiếc, tiền bối vẵn không thể nào giết được ta.’ Diệp Viền thản nhiên nói. “Không sao, ngươi đã không có đường lui, chí có thế đánh một trận chính diện với ta. Mà ta thì không cho rằng, một tên nhãi Linh Dịch tầng một, có thế chạy trốn dưới tay của Phương Diêu Giang ta.” Sác mặt Diệp Viên tối đen, hiển nhiên gã Phương Diêu Giang này nói là sự thật, tình thế hiện tại đối với hân rất bất lợi! “Tiền bối thật sự có tự tin cứ như vậy giết ta? Hoặc là nói, ngươi có khả năng giết ta trong khoáng thời gian ngần? Tiền bối đừng quên, bên ngoài còn có hai kẻ lợi hại hơn đang nhìn chằm chằm đấy! Nếu như ta dùng hết biện pháp ngăn cản tiền bối, chờ đến khi bất kỳ một trong hai kẻ nào bên ngoài đến đây, cùng lám thì là kết cục cá chết lưới rách. Coi như tiền bối thật sự giết ta, chỉ sợ cũng không có thời gian thu lấy Tịnh Đàn Hỏa Liên đi?” Diệp Viẻn cười lạnh nói. Phương Diêu Giang biến sâc, hiển nhiên Diệp Viền đã đám trúng nối đau cúa hắn. Vừa rồi thân pháp của Diệp Viền đế cho hẳn có chút kiêng kịf mặc dù căn bán Linh Dịch tầng một không sinh ra được uy hiếp gì với hẩn, nhưng là có cái thân pháp kia ớ đây, muốn tốc chiến tốc tháng, sợ cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. Vốn dĩ hân thấy một tẽn nhãi Linh Dịch Cảnh lỗ mãng xông tới, còn tưởng râng có thể nhặt được tiện nghỉ, không nghĩ rằng cuối cùng lại trở thành khoai lang bỏng tay. “Hừ, thật là tên tiếu bối cuồng vọng! Thật sự cho rằng ta không có biện pháp nào với ngươi?’ Phương Diêu Giang mặt đen lại mạnh miệng nói. “Không phải ta cuồng vọng, chỉ là ta đang trình bày một sự thật. Hơn nữa coi như tiền bối giết ta, chỉ sợ cũng khó mà thu phục Tịnh Đàn Hỏa Liên thôi.” Diệp Viễn thản nhiên nói.