“Như vậy sao, vậy nên không trách được hắn rồi. Tô trưởng lão, ta nghĩ có phải ngươi nhầm lẫn gì rồi hay không? Hình như chuyến đi Vô Biên thí luyện này không chỉ ba người chúng ta về muộn đâu? Theo ta được biết, lần này đi Vô Biên thí luyện có hơn hai mươi học viên chưa trở về, hết lần này tới lần khác ngươi nói ba người chúng ta lại với nhau, đúng là dụng tâm hiếm ác mà! Ta biết Tô trưởng lão không có ấn tượng tốt với ta, nhưng cũng không thế vu oan giá họa ta như thế chứ!” Diệp Viễn tỏ ra vô tội nói. Thấy Diệp Viễn và Hô Diên Dũng ngươi một câu ta một câu, Tô Vũ Bách càng nổi giận! Mặc dù Tô Nhất Sơn là nhi tử của Tô Vũ Lâm, nhưng lại là do một tay Tô Vũ Bách bồi dưỡng lên. Không phải phụ tử, tình lại như phụ tử! Nếu không, hắn cũng sẽ không vừa nghe nói Diệp Viễn trở về, liền lập tức tìm tới cửa. Nhưng bây giờ, Diệp Viễn và Nam Phong Chỉ Nhu đều về rồi, mà Tô Nhất Sơn lại như cũ chưa có trở về, chỉ sợ đã lành ít dữ nhiều! Dù sao, Tô Nhất Sơn là đi giết Diệp Viễn, Tô Vũ Bách không tin, bọn hắn lại không chạm mặt nhau ở trong Rừng Sâu Vô Bien! “ít cho ta giả vờ vô tội! Trong nhóm học viên này, chỉ có ngươi có thù oán với Nhất Sơn. Nếu như Nhất Sơn có chuyện gì, ngươi không thoát được liên quan đâu!” “ồ? Thật sao? Rừng Sâu Vô Biên nguy hiểm trùng điệp, vì cái gì Tô Nhất Sơn lại không thể bị yêu thú giết chết? Cái lỗ hổng trong não của Tô trưởng lão này, thật sự có chút lớn đấy! Có điều, nói đi thì nói lại, dù xem như ta giết, thì sao? Tô trưởng lão không có chứng cứ, định tội của ta thế nào đây? ừm… Suýt nữa quên mất, hiện tại ta đã là đệ tử hạch tâm của u Vân tông rồi, Tô trưởng lão không định được tội của ta nữa đâu!” Diệp Viễn thản nhiên nói. “Ha ha ha, rốt cục ngươi cũng thừa nhận rồi sao Diệp Viễn, ngươi thật sự cho rằng ta không dám giết ngươi?” Tô Vũ Bách giận quá mà cười nói. “Ha ha, giết ta thì chính ngươi cũng không thoát khỏi u Vân tông trách tội xuống, cũng không phải chuyện đùa, ngươi không suy tính một chút sao?” Diệp Viễn cười nhạt nói. “Trách tội? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Đi chết đi!” Tô Vũ Bách còn đang nói, lại đột nhiên bạo tẩu, một chưởng đánh về phía Diệp Viễn. Phiên Thiên Chưởng! Cùng một chiêu thức, nhưng Tỏ Nhất Sơn và Tô Vũ Bách đánh ra, căn bản chính là cách biệt một trời một vực. Nhưng mà một chưởng này, đánh hụt. Tô Vũ Bách chỉ cảm thấy hoa mắt, lại có thể xuất hiện chín tên Diệp Viễn cùng một lúc. Mà hắn căn bản không phân rõ cái nào mới là chân thân của Diệp Viễn. Sau đó, Tô Vũ Bách cứ như vậy xuyên qua một cái bóng mờ. Lúc quay đầu lại, Diệp Viễn vẫn đứng tại chỗ như cũ, giống như chưa từng động đậy. Trên mặt Tô Vũ Bách và Hô Diên Dũng đồng thời lộ ra vẻ kinh hãi, Diệp Viễn học được thân pháp cường đại mà quỷ dị như thế từ lúc nào? Hô Diên Dũng không ngờ Tô Vũ Bách thật sự dám động thủ trong học viện, nhất thời dưới sự bất ngờ lại muốn phòng ngự thì đã không kịp. Nhưng hắn chẳng thể nghĩ tới, Diệp Viễn lại có thể tránh đi công kích của Tô Vũ Bách dễ dàng như thế. “Ngươi đã đột phá đến Linh Dịch tầng hai rồi?” Tô Vũ Bách không thể tin nói. Diệp Viễn tiến vào Rừng Sâu Vô Biên một chuyến, chưa tới một tháng lại có thể trực tiếp đột phá đến Linh Dịch tầng hai. Tốc độ này… “Ha ha, nhờ phúc của Tô trưởng lão, may mắn đột phá.” Sắc mặt Tô Vũ Bách tối đen, tên Diệp Viễn này miệng quá tiện rồi. Nhờ phúc của ai không được, lại nhờ phúc của Tô Vũ Bách hắn. Đây không phải là muốn tức chết người sao. “Đúng rồi, Tô trưởng lão còn nhớ rõ lời ta từng nói không? Cũng không phải nói đùa với ngươi. Có lẽ, không cần một năm đâu.” Diệp Viễn vừa cười vừa nói. Tô Vũ Bách nghe vậy biến sắc, bằng vào tốc độ tiến bộ này của Diệp Viễn, có lẽ thật sự không cần đến một năm. Mặc dù câu nói này của Diệp Viễn để hắn trở thành trò cười ở Học Viện Đan Võ, thế nhưng hắn chưa từng cho là thật.