“Xem ra tiếu tử này thật sự có chút kì lạ! Phụ thân rõ ràng đã an bài sát thủ, Diệp Viên lại nghênh ngang bước vào học viện, cũng không biết là tên sát thủ kia quá ngu, hay là tiếu tử này thật là giả heo ăn thịt hố.” “Theo ta thấy hẳn là người trước rồi. Có điều là hắn chỉ là Nguyên Khí tầng ba, cho dù Thuấn Thiếm có lợỉ hại hơn nữa, sợ là cũng không cách nào chạy thoát khỏi tay sát thủ chứ?” Liễu Nhược Thủy tiếp xúc không ít lần với Diệp Viễn nên vẫn tương đối hiếu rõ hắn, ở trong mắt nàng, Dỉệp Viễn chính là một cây củi mục mà thôi. “Liều sư muội nói có lý, chỉ là không biết hắn khi nào đột nhiên lại có thế đem Thuấn Thiếm luyện thành. Nếu là có chiêu này, trong cuộc chiến sinh tử của hắn và Thanh Bình, hắn chẳng phải là đứng ở thế bất bại rồi sao?” Vạn Uyên từ nhỏ vẫn luôn đấu với Diệp Viễn, đối với Diệp Viễn hắn hiểu rõ không gì bằng. Nghĩ đi nghĩ lại, vần là lời của Liều Nhược Thủy tương đối hợp lý. “Vạn sư huynh không nên quan tâm nhiều sẽ bị loạn đó. Theo ta thấy, Diệp Viễn có thể luyện thành Thuấn Thiếm chẳng qua là may mắn nhất thời, sợ rằng hắn chỉ có thế nhờ cậy vào chiêu này mà thôi, nếu không bây giờ hắn làm sao mà vội vàng đi Tàng Kinh các như thế? Mới vừa rồi là Vạn sư huynh nhất thời khinh thường, cũng không dùng toàn lực mởi đế cho hắn chạy thoát. Thuấn Thỉếm tuy lợi hại, cuối cùng chẳng qua chỉ là nhất giai võ kỹ trung phẩm, cũng không phải là vô địch chứ?” Liễu Nhược Thủy lấy lại tinh thần, trở lại thành nữ thần khiến người ta mê đắm. Vạn Uyên đối với Liều Nhược Thủy thèm thuồng đã lâu, thấy Liễu Nhược Thủy ủng hộ bản thân như thế, không khỏi say mê vô cùng. Vừa rồi hắn đúng là không dùng toàn lực, nhưng cũng dùng bảy tám phần công lực, nhưng vẵn để cho Diệp Viên vượt mặt. Có điều là, thực lực mới là mấu chốt quyết định thắng thua, thân pháp rốt cuộc cũng chỉ là phụ trợ. Liễu Nhược Thủy nói không sai, Thuấn Thiểm cũng không phải vạn năng, ắt sẽ có công pháp khắc chế năng lực của nó. Chỉ là chiêu này của Diệp Viển cũng khiến cho Vạn Uyên đề cao cảnh giác, xem ra lúc quay về phải cảnh cáo Phí Thanh Bình một chút, để cho hắn không được khinh địch mới được. ‘Vẫn là Liều sư muội tâm như gương sáng, lần này bất luận như thế nào cũng không thể để tiểu tử này còn sống, xem ra chúng ta phải trở về chuẩn bị cho Thanh Bình mấy con át chủ bài mới được.” Lại nói Diệp Viền sau khi thoát khỏi haỉ người, đi thẳng tới Tàng Kinh Các. Đối với chuyện Thuấn Thiếm bị bại lộ ra, Diệp Viễn dù sao cũng không ngại việc đó. Đây cũng không phải chiêu bí mật của hắn, hơn nữa hắn mới chí thi triển ra cảnh giới đại thành mà thôi. Chiêu bí mật lớn nhất của Diệp Viền bây giờ dĩ nhiên là Tuyệt Dương Chỉ, nhưng môn võ kỹ này là không thế thi triển ở trước mặt người ngoài, nếu không sẽ rước lấy nhiều phiền toái, cho nên hắn mới đến Tàng Kinh các lựa chọn võ kỹ. Trong Tàng Kỉnh các cũng không có nhiều võ kỹ cao thâm, u Vân tỏng đương nhiên sẽ không đem võ kỹ cao thâm đưa vào trong thế tục. Có điều những võ kỹ này đối với Diệp Viẻn mà nói vậy là đủ rồi. “Sư huynh, ta muốn vào Tàng Kinh các chọn hai môn võ kỹ.” Diệp Viễn đưa lệnh bài thân phận của mình nói với Trị Thủ sư huynh. Trị Thủ chính là sư huynh thuộc cấp Địa cấp của Tàng Kinh Các, tên thật là Triệu Xuân Dương. Hắn thấy lệnh bài của Diệp Viên có ký hiệu thân phận Hoàng cấp, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Lệnh bài thân phận này là lệnh bài đặc chế của học viện Đan Võ, dùng đế chứng minh thân phận học viên. Chỉ cần vận ra một chút nguyên lực, là có thế điều tra ra thân phận của người cầm lệnh bài. “Diệp Viên?” Dường như Triệu Xuân Dương cảm thấy đã nghe qua cái tên này ở đâu đó, nghĩ một lát bỗng nhiên ngộ ra nói: “Ngươi chính là tên đứng đầu từ dưới lên Diệp Viễn đó à?” Dỉệp Viền cười nói: “Nếu như không có Diệp Viền thứ hai, thì chính là tạỉ hạ rồi.” Đối với danh xưng đứng đầu từ dưới lên này, Diệp Viễn cũng không thèm để ý, đó là chuyện đã qua. Triệu Xuân Dương vừa nghe đã cam thấy hứng thú, đem lệnh bài đưa trả lại cho Diệp Viễn, kéo hắn hiếu kỳ nói: “Bây giờ ngươi chính là đại hồng nhân của học viện đó, đứng thứ nhất từ dưới lẽn mà dám ký giấy sinh tử với người khác, ngươi rốt cuộc đang nghĩ cái gì vậy?” Trái lại Diệp Viễn không bác bỏ suy nghĩ khác quá xa thực tế của người ngoài, cười nói: “Người ta đều trèo lên đầu ta cả rồi, ta cũng không thể mãi làm con rùa đen rụt đầu được, đúng không ?” “Ha ha, đúng là như vậy, nhưng thực lực của ngươi…” Triệu Xuân Dương này là thế loại người không giữ mồm giữ miệng, cũng không sợ khiến cho người khác ngại ngùng. “Ha ha, cho nên ta mới đến chọn võ kỹ đây này.”