Có điều, lúc này Diệp Viền đang ở trạng thái thần du thái hư, không có cảm giác nào đối với ánh mắt oán giận của mọi người. Nhập mật khẩu: 9967
Vào google truy cập web tamlinh247 mới nhập được mật khẩu bạn nhé.
Tuy hơi làm mất thời gian của bạn nhưng đây là cách để chúng mình hạn chế bị copy. Mong bạn thông cảm. Truy cập nhảy hố chấm com để ủng hộ chúng mình nhé. Phong Nhược Tinh giơ bàn tay lên, tiện tay phát ra hai đạo phong nhận. Chỉ nghe được “Răng rắc” một tiếng, chân bàn bị gãy thành hai đoạn, chiếc bàn đổ rầm một cái. Tay của Diệp Viền trống không, cả người giật mình tỉnh dậy, suýt chút nữa ngã xuống đất. Cũng may thân pháp võ kỹ của hắn đã xuất thần nhập hóa, lúc này mới ốn định lại tinh thần “Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Viên vẳn chưa rõ tình hình hỏi. Nhưng hắn lập tức phát hiện có gì đó không đúng lẳm, bởi vì tất cả học viên đều nhìn chằm chằm vào hắn và khuôn mặt lạnh lùng của lão sư đang đứng trước mặt hắn, rất nhanh hắn liền biết chuyện gì đã xảy ra. “A…..Ha ha……Phong lão sư, người biết đấy hôm qua ta vừa trải qua mọt trận chiến sinh tử, tiêu hao quá nhiều nguyên lực, thời gian một đêm vần chưa hồi phục lại, cho nên lúc lên lớp khỏng kìm nối cơn buồn ngủ, haha.” Diệp Viễn cười ha hả ngụy biện. Phong Nhược Tinh không quen biết Diệp Viền, thế nhưng hôm qua đang xôn xao về cuộc chiến sinh tử, đương nhiên nàng đã mắt thấy tal nghe đến nó. Nghe Diệp Viền nól như thế, sắc mặt Phong Nhược Tinh hiện rõ sự nguôi giận. Có điều Phong Nhược Tinh cảm thấy không thế nhân nhượng với hành vỉ lên lớp ngủ như vậy. “Ngươi chính là cái tên Diệp Viển đó hả? “Ha ha, ta chính là cái tên Diệp viễn đó’ “Lúc học đừng có cợt nhả’ “À, vâng vâng, Phong lão sư nói đúng, ta nên nghiêm túc mới phải.” “ừ, nếu đã trải qua sinh tử chiến thì đúng là có thể thông cảm được.”Diệp Viền còn tưởng rằng cứ như vậy mà bỏ qua, ai biết được Phong Nhược Tinh chuyến đề tài nói: “Có điều ờ học viện Đan Võ này, đan dược và võ đạo đều quan trọng như nhau, bài học về dược lý cũng là nền tảng của đan đạo, ngươi cứ ngủ trong lớp học như thế sẽ lỡ mất tiền đồ của bản thân!” Diệp Viễn thành khẩn xỉn lỗi: “Phong lão sư, ta sai rồi, ta sẽ không tiếp tục ngủ ở trên lớp nữa.” “Hừ! Không chỉ trong giờ của ta mà tất cả các giờ khác đều không được phép ngủ! Cầm Đại Cương Thảo Mộc về chép mười lần, giờ sau lên lớp ta sẽ kiểm tra.” Phong Nhược Tinh lạnh nhạt nói. “Hả? Mười….mười lần?” Diệp Viền nhất thời ngẩn mặt ra. Quyến Đại Cương Thảo Mộc này chính là do đan hoàng Lý Thì Trân dùng cả đời đế viết rút gọn lại quyển Bản Thảo Cương Mục, đối với các loại dược liệu đều làm một hệ thống khái quát. Mặc dù chỉ là một bản rút gọn, nhưng cũng là một quyến sách dày cộp, mười lần chép lại thật quá kinh khủng! Diệp Viền đối với danh tiếng của Lý Thì Trân này đúng là có chút ấn tượng, thật giống như đã tưng đến chỗ phụ thân Chính Dương tử đề bái SƯ, lúc đó Thanh Vản tử vừa hay cũng có mặt ờ đó. Tiếu tử này, trở lại Thần vực nhất định phải khiến hắn đẹp mặt, viết cái gì không được, viết dầy như vậy một quyến sách! Quyến sách dầy như thế này cũng thôi đi. Nhưng bên trong có rất nhiều thứ khỏng khớp với nhau, đó chẳng phải là hố người sao? “Không sai, chính là mười lần! Có ý kiến sao?” Phong Nhược Tình cảm thấy chuyện như vậy tuyệt đốỉ không thể nhản nhượng, phải cho mọi người lấy đó làm gương. “Có ý kiến!” Diệp viên cố gắng nói LỜI nói của Diệp Viễn làm kỉnh động đến Phong Nhược Tinh và tất cả học viên trong lớp. Dưới góc độ của học viên mà nói được lão sư đẹp như thiên tiên phạt thì hình phạt đó cũng thật đáng, sao lại có ý kiến được chứ? Còn VỚI Phong Nhược Tinh thì đây là lần đầu tiên nàng bị người khác từ chối ờ học viện Đan Võ hơn nữa còn là một nam nhân lại còn là một học viên!