Tuyệt Thế Hảo Yêu

chương 19: hóa ra là cô

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- So với ngươi vẫn kém một chút.

Trí Hoằng đại sư cúi đầu nói.

Lý Vân vừa cười vừa nói:

- Xem ra phần thắng của ta khá lớn.

- Chưa chắc.

Trí Hoằng đại sư trầm mặc một hồi, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Hắn có thể kiên trì, hoàn toàn dựa vào yêu lực, mà ngươi phải kiên trì, tiêu diệt yêu lực ở ngoài, càng nhiều nguyên nhân là ngươi đã không còn là yêu quái bình thường. Trên thực tế, cũng không thể so sánh như vậy.

Nghiêng đầu, Trí Hoằng đại sư giọng khàn khàn nói:

- Bắt đầu từ buổi tối hôm nay, ngươi đi tuần tại nhà Nhâm Cường đi. Ta tin tưởng đối thủ còn có thể lần thứ hai hạ thủ. Tần Suất đối phó với quỷ vật coi như cũng tạm được, nhưng Yêu tộc với cường giả hắn kém xa, đêm nay ngươi đi thế cho hắn, để hắn trở về nghỉ ngơi đi.

Thời điểm Trí Hoằng hòa thượng rời khỏi phòng trọ của Lý Vân, đã là mười giờ tối.

Hắn xuống tầng, đi qua trước cửa nữ chủ nhà thì Vương Trân Trân không biết từ đâu đưa tay ra chặn hắn. Nguyên nhân rất đơn giản, căn cứ vào cha nàng miêu tả, nàng kết luận người này chính là người đã nhiều lần lừa dối cha nàng để kiếm tiền.

Vương Trân Trân mắt thấy lão hòa thượng mặc toàn hàng hiệu, trong lòng càng thêm khẳng định đây là một tên thần côn chuyên lừa gạt tiền, giả thần giả quỷ.

Lão hòa thượng bị Vương Trân Trân ngăn cản, tiến cũng không được mà lui cũng không xong. Rơi vào đường cùng, chỉ còn cách hướng tầng trên kêu lớn, mong Lý Vân xuống cứu.

- Hô cái gì, để yên cho mọi người ngủ.

Vương Trân Trân bất mãn mà trừng mắt với lão hòa thượng, ngữ khí bất thiện nói:

- Nhìn ngươi mặc toàn hàng hiệu cũng biết nhất định là cái tên giả hòa thượng, trước đây mỗi lần đến đều lừa gạt tiền của cha ta.

Trí Hoằng nghe vậy, sững sờ một chút, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ này cùng lão chủ nhà thật có chút giống nhau. Chẳng qua người con gái này nhìn thuận mắt hơn nhiều, vừa nhìn thì biết mình mặc là hàng hiệu. Không giống như lão nhân kia, toàn nói hàng hiệu mình mặc là mua từ hàng vỉa hè.

- Khuê nữ…Cô nương… Cô gái…Cô gái xinh đẹp, ta là hòa thượng thật, cô đừng có hiểu lầm ta.

Lão hòa thượng thừa dịp Lý Vân đi xuống, lải nhải:

- Ta với loại giả thần đi lừa đảo làm sao giống nhau được, ta là hòa thượng chùa Bạch Mã, hơn nữa ta còn là nhân viên công vụ nhà nước… Ngày hôm nay ta không mang chứng minh thư. Tuy nhiên ta có quan hệ, chờ tên tiểu tử Lý Vân kia xuống sẽ chứng minh thân phận của ta.

- Hừ!

Vương Trân Trân lỗ mũi hừ lạnh một tiếng, nói rằng:

- Ta hỏi ngươi, ngươi chính là Trí Hoằng? Là ngươi nói cha ta có thể tại quê nhà tìm được ý trung nhân?

- Đúng vậy a...!

Lão hòa thượng thản nhiên thừa nhận:

- Cô gái, ta đã nói cô biết, những lời ta nói với cha cô đều là thật..... Ba của cô bỏ tiền ra là có ích.

- Trân tỷ, hắn là bằng hữu của ta, cho hắn đi đi…

Đúng lúc này, Lý Vân xuống tới.

Vương Trân Trân thấy Lý Vân xuống tới, tựa hồ có chút không giải thích được. Chẳng qua người ta đã nói, nàng cũng không thể không nể mặt Lý Vân.

- Ta nể mặt tiểu Lý, tha cho ngươi, ngươi đi đi, lần sau đừng để cho ta nhìn nữa thấy ngươi nữa.

Vương Trân Trân hiển nhiên đối với Trí Hoằng vẫn còn có chút oán giận. Lừa gạt tiền cũng đừng nói. Nàng tức giận nhất chính là vì lão hòa thượng cứng rắn nói cha nàng tại quê nhà có thể tìm được bạn đời.

Làm cha nàng chết sống cũng không chịu quay về thành phố.

- Đợi một chút...!

Trí Hoằng lão hòa thượng cũng không biết tại sao, đột nhiên đưa mắt nhìn Vương Trân Trân, trên dưới chăm chú nhìn không ngừng.

Nếu như không phải hắn ánh mắt coi như trong sáng, phỏng chừng ngay cả Lý Vân đều nghĩ hắn có ý đồ.

- Nhìn cái gì vậy, chưa thấy qua mỹ nữ bao giờ à?

Vương Trân Trân thở phì phì chất vấn hỏi.

- Hóa ra là cô...!

Trí Hoằng lão hòa thượng tựa hồ nhìn ra mấy thứ gì đó, cười hắc hắc, ánh mắt chuyển hướng sang Lý Vân nói:

- Có chút ý tứ…

- Ngươi biết ta?

Vương Trân Trân vẻ mặt kinh ngạc.

Lý Vân đoạt trước nói:

-Trân tỷ, đừng nghe hắn nói mò, lớn tuổi, toàn nói bậy. Hắn đúng là biết cha chị nhưng chị thì hắn không biết đâu.

Nói đến đây, Lý Vân vội vàng hướng lão hòa thượng nháy mắt. Trí Hoằng đại sư mỉm cười, lần thứ hai liếc mắt nhìn Vương Trân Trân, mới xoay người rời khỏi.

Trong nháy mắt hắn xoay người, lão hòa thượng cười rất hèn mọn, cười rất mập mờ.

Trên thế giới nhàm chán nhất là ngồi im để mai phục. Đây là kết luận sau khi Lý Vân liên tiếp ẩn núp ba ngày tại nhà Nhâm Cường.

Từ đêm cùng lão hòa thượng bàn bạc, Lý Vân đã ẩn núp được ba buổi tối. Trong lúc đó thậm chí còn chứng kiến được lớp trưởng Nhâm Hiểu Nguyệt mặc váy ngủ, cảnh xuân tươi tắn ngay trước mắt. Nhưng chỉ có điều lại không gặp sự xuất hiện của Yêu tộc.

Hôm nay là buổi tối thứ tư. Lý Vân mức kiên trì có hạn, hắn quyết định, qua đêm nay, hắn sẽ đổi vị trí cho Tần Suất. Trừ phi là có chuyện, bằng không, hắn sẽ không tiếp tục quản chuyện này.

Lão tử là yêu quái, cũng không phải đặc vụ, ẩn núp như vậy thật sự là không thú vị, rất buồn chán.

Trên ánh trăng đầu cành, Lý Vân lợi dụng tốc độ lần thứ hai thành công lẻn vào nhà Nhâm Cường. Vì để không bị xấu hổ, lúc này đây hắn lựa chọn phòng bếp để ẩn núp, mai phục.

Rất không may là, buổi tối lúc mười giờ, Nhâm Hiểu Nguyệt lần thứ hai ăn mặc váy ngủ hiện ra trong mắt hắn.Trong lúc nàng mở tủ lạnh lấy đồ uống, hắn tinh tường thấy được quần lót của nàng sau lớp váy ngủ. Rất gợi cảm, rất đáng xem xét.

Ngay lúc Lý Vân đang đánh giá vóc người của nàng thì ngoài cửa sổ bay tới một cỗ yêu khí nhàn nhạt. Hiển nhiên, đối phương đang cố gắng thu liễm yêu khí.

Thế nhưng đối với Lý Vân mà nói, thu liễm thế nào đi chăng nữa cũng chẳng ích gì.

Lý Vân vốn định cảnh báo.

Nhưng sợ làm kinh động lớp trưởng. Nên đành yên lặng theo dõi kỳ biến.

Vài phút trôi qua, yêu khí càng lúc càng đậm, hiển nhiên đối thủ đã đi vào trong phòng. Lý Vân đang định hành động, lại không nghĩ phòng khách truyền đến tiếng hét của Nhâm Hiểu Nguyệt...

Không chút do dự, hắn quả quyết hiện thân xuất kích. Lấy tốc độ nhanh nhất có thể xuất hiện ở phòng khách, lúc này, một chùm sáng màu xanh hướng về phía Nhâm Hiểu Nguyệt đang tới gần. Lý Vân có thể tinh tường thấy giữa chùm sáng có một thân ảnh.

- Yêu nghiệt, chớ có làm càn...!

Lời này là Lý Vân học từ trên vô tuyến, mỗi lần làm việc tốt, hắn luôn luôn kêu lên một câu như thế, cảm giác rất hãnh diện.

Mắt thấy Lý Vân hiện thân, bất kể là Nhâm Hiểu Nguyệt hay là chùm ánh sáng kia, tất cả đều đem tầm mắt chuyển tới hướng hắn. Người trước thì như là vớ được phao cứu mạng, sắc mặt đang tái nhợt lúc này chuyển sang hồng nhuận, người sau thì vô cùng tức giân. Sau đó hắn phát tiếng rít gào, như là bất mãn Lý Vân cắt đứt chuyện tốt của mình.

- Ngươi là cái thứ gì?

Lý Vân ra vẻ rất có lễ phép hỏi một câu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio