Nghe xong, đôi mắt của Vô Cực dường như đang hoài niệm về một ký ức nào đó:
“ Mộng Huyện nàng mau đưa con chạy đi, để ta cản bọn chúng!!… uỳnh … HỘC...” Người nói là Vô Cực, bên cạnh là người phụ nữ đang bế đứa con. Vừa nói xong thì người phụ nữ ném đưa con ra trước mặt Vô Cực, theo quán tính chụp lấy rồi bị người phụ nữ đó tung chưởng vào lưng rồi bay xa hang chục mét. Sau đó làn khói đen bao lấy người phụ nữ đó… “Hãy chăm sóc con chờ ngày báo thù cho thiếp”… Trong nước mắt Vô Cực bế đứa nhỏ chạy thật nhanh và cuối cùng dừng lại ở ngôi làng rồi kiệt sức…
Quay trở về thực tại, Vô Cực đột nhiên lên tiếng như muốn giảng dạy điều gì đó: “ Thiên, ngươi biết tư chất linh hồn có ý nghĩa gì không?”
Đối với một kẻ chẳng biết gì nhiều về thế giới này như Thiên thì đó là những thông tin cực kì quan trọng, và đặc biệt là chúng đến từ người cha này: “ Không ạ, con chỉ biết là tư chất càng cao càng mạnh thôi”
“ Trước giờ ta không nói cho ngươi biết về những kiến thức về linh hồn, vì ta đã biết tư chất của ngươi không màu”
“ Trong dân gian thì quan niệm về tư chất chỉ có màu, Vô sắc – Trắng – Lam – Lục – Đỏ - Tím – Vàng và tư chất không chỉ mang lại hiệu quả về tốc độ tu luyện, mà nó con quy định chất lượng linh lực của người dùng, ví dụ kẻ đồng cấp dùng cùng đòn đánh vào nhau và dùng linh lực bằng nhau thì người tư chất màu đỏ không đánh lại người có tư chất màu tím, và cả đều không đánh lại người có tư chất màu Hoàng Kim. Vì vậy mà công pháp được ra đời để bù đắp lại sự chênh lệch đó, những công pháp rất quý hiếm và đa số chúng đều nắm ở trong các tong môn hay bang phái. Và đặc biết tư chất cũng có thể CẢI TIẾN nhờ những công pháp đặc thù.”
Lần đầu tiên trong năm qua Vô Thiên mới được nghe Vô Cực chăm chú giải thích những vấn đề về linh hôn và linh lực cho hắn nghe, và cũng là lúc hắn cảm nhận được đây là sự quan tâm của người cha dành cho hắn, và ngay sau khi nghe đến chữ “cải tiến” thì tim Vô Thiên như ngừng đập:“ chẳng lẽ cha có cách cải tiến tư chất cho con”
Đáp lại sự kỳ vọng của Thiên, Vô Cực trả lời “ Không!!!”
Nhìn khuôn mặt bí xị của Thiên, Vô Cực xoa đầu rồi nói tiếp: “ Thật ra tư chất có đến chức không phải , và tư chất còn lại sánh ngang thậm chí mạnh hơn cả tư chất Hoàng Kim ( Vàng) đó là Bạch Kim, nhưng lịch sử không có bao nhiêu người có được tư chất này nên không phải ai cũng biết và nó dần trở thành truyền thuyết và bị lãng quên dần”
Được Vô Cực cho biết những thông tin bất ngờ này, và Thiên nghĩ đến một chuyện kinh khủng hơn liền quay sang hỏi Vô Cực: “ Thế tư chất của cha là gì, của mẹ nữa, sao cha lại biết những điều này”
Vô Cực thản nhiên đáp “ Mẹ ngươi là Mộng Huyền, nàng ta có tư chất Hoàng Kim, còn ta có tư chất Bạch Kim, cũng vì vậy mà ta và mẹ ngươi bị truy sát khiến mẹ ngươi phải chết thảm, ta thì bị trọng thương nghiêm trọng khiến sức mạnh không còn giữ được phong độ như ngày đó nên chưa thể báo thù cho mẹ ngươi.” Đôi mắt Vô Cực khép lại như đang che dấu nổi đau thương mất mát ngày đó.
Lần đầu tiên được biết tên mẹ mình, trước kia Thiên đã từng hỏi nhưng Vô Cực không đáp, nhưng hôm nay lại cho hắn biết, và cả nguyên nhân khiến mẹ hắn mất: “Vậy ai là người đã giết mẹ, tư chất của con là gì” Dù Thiên biết đó không phải là người mẹ của hắn nhưng năm qua cảm xúc của hắn Hoàng Thiên và Vô Thiên đã dần hoà làm một, nên hắn vẫn có những cơn đau thắt lại nơi trái tim hắn.
Vô Cực nhìn con mình, đứa con hắn chưa chăm sóc dạy bảo được chu đáo như những kẻ khác. Rồi đáp: “ Chuyện báo thù thì giờ ngươi không được nghĩ tới, còn về tư chất của ngươi. Tư chất thượng đẳng Bạch Kim và Hoàng Kim thì thường được truyền thừa từ cha mẹ, nên ta cũng nghĩ của ngươi là một trong , nhưng Hoàng Kim thì sẽ dễ dàng biết được nhờ định hồn châu nên ta đoán của ngươi là Bạch Kim, và nó cần được đánh thức” Nói xong Vô Cực dùng ngón tay đạt lên mi tâm của Vô Thiên rồi vận lực.
Vô Thiên trơ ra, Bạch Kim là cái gì chứ, tư chất mạnh nhất đó, của hắn không phải tím cũng không phải vàng mà thượng đẳng tư chất Bạch Kim, viễn cảnh được vạch ra trong đầu Vô Thiên, sau khi trả thù được cho mẹ, bảo vệ được thế giờ hang ngàn hàng vạn mĩ nữ đuổi theo hắn… ÔI!!!
Khi Vô Cực truyền linh lực vào trán Thiên, hắn cảm nhận được linh hồn mình đang được đánh thức
Tạch!
Đôi mắt Vô Cực thất thần, tay rung rung, vịn lấy bả vai Vô Thiên rồi đáp…
“ Ngươi có tư chất ….. KHÔNG MÀU!!”
Sặc!!
Vô Thiên thất thần
Vô Cực thất thần
Cái viễn cảnh bản thân vừa vạch ra đột nhiên bị xé nát!!
Mình vẫn là một phế vật!!!
Vô Thiên ôm gối nằm co ro trên giường trong ngày liền, và cũng vì vậy mà hắn được Vô Cực chăm sóc, cảm giác được cha hắn quan tâm khiến tâm trạng hắn trở nên tốt hơn…
Và tối hôm đó, Vô Thiên leo lên mái nhà… Tay cầm lọ nước màu đen, đó là lọ nước hôm đó người áo đen đã nói là cơ hội cho hắn… Và hiên tại hắn mới phái hiện ra trong mình có một hư ảnh của thành đao màu đen, đang quay tròn…
Và rôi Huyết Nguyện xảy ra, hắn cảm thấy nước trong bình càng lúc càng đen, và khi Huyết Nguyệt toàn phần thì chiếc lọ thuỷ tinh dần nứt ra do thanh đao quay càng lúc càng nhanh…
“Liều thôi.” Nghĩ thầm Vô Thiên cầm lọ nước uống hơi vào trong bụng…. lập tức Thiên cảm nhận được linh hồn mình đang phản ứng, cơ thể thì đau nhói nhưng linh hồn thì đang thoải mái…
Và rồi …. Một chuyện xảy ra khiến Vô Thiên không ngờ tới ….,