Edit: Jun
Thanh Thanh từng nghĩ sau khi bọn họ có quan hệ thân mật, Đoạn Tiêu nhất định sẽ có chuyện muốn hỏi nàng. Thậm chí có khả năng đánh nàng một tát, sau đó đoạn tuyệt quan hệ, từ nay về sau nếu còn gặp mặt thì xin nàng thỉnh nàng đừng nói đã từng quen biết hắn. Trên thực tế, nàng dường như đã suy nghĩ quá nhiều.
Khi mở mắt ra, điều đầu tiên Thanh Thanh nhìn thấy chính là một bộ ngực trần trụi, nàng mơ mơ màng màng lặng lẽ ngẩng đầu lên nhìn hắn. Nàng chỉ dám mở một con mắt để nhìn, giống như một tên trộm vụng trộm xem xét. Nàng sợ mình sẽ nhìn thấy bộ dáng phẫn nộ hoặc chất vấn của hắn, cho nên chỉ dám lén lút ngắm nhìn.
Hắn còn chưa tỉnh lại, có phải nam nhân sau khi làm xong cái loại chuyện này đều mệt chết hay không? Cho nên hắn còn đang ngủ? Nàng nhớ rõ thời điểm khi còn ở Minh Cung, hắn luôn luôn dậy rất sớm.
Thanh Thanh cử động thân mình, phát hiện cả người đều bị hắn ôm vào trong lòng,một tay hắn đang đặt ở trên lưng của nàng, tay kia thì đặt ở trên vai. Nàng vừa động thân mình, bàn tay to đặt ở trên vai liền trượt xuống trên ngực, chính là ở trên bộ ngực sữa trần trụi của nàng.
Thanh Thanh hít phải một ngụm khí lạnh, không biết nên làm sao bây giờ. Nàng muốn đem bàn tay hắn lấy ra nhưng lại sợ mình sẽ đánh thức hắn, nhưng nếu để mặc bàn tay hắn tiếp tục đặt ở cái vị trí ám muội kia thì cả người nàng cũng sẽ không thoải mái.
Nàng cuối cùng cũng bỏ tay hắn ra, lặng lẽ ngồi dậy. Thanh Thanh ngồi ở trên giường, dụi dụi đôi mắt, mở miệng ngáp một cái, giống như một con mèo lười, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng có một vẻ đáng yêu không thể nói ra lời. (Sở Sở : Cái này chỉ áp dụng cho nửa bên mặt thôi)
Ngón tay bạch ngọc nhẹ nhàng lướt qua gương mặt tuấn mỹ của Đoạn Tiêu, Thanh Thanh than nhẹ một tiếng:
"Đoạn lang, chàng rất đẹp trai nha, đẹp giống như yêu tinh, trước kia người ta còn hoài nghi chàng là hồ ly tinh."
Tay nhỏ bé chậm rãi lướt đến lồng ngực rắn chắc của hắn, thì thào nói nhỏ:
"Lần đầu tiên gặp được chàng là lúc chàng đang tắm rửa, khi ấy thiếp sợ hãi muốn chết, nhưng là... Không thể phủ nhận dáng người chàng thật tốt. Sau này....khi chúng ta ở trong căn phòng nhỏ trên núi, thời điểm chàng ôm thiếp ngủ, thiếp tự nhiên lại suy nghĩ miên man, nhớ tới bộ dáng khi chàng... Không có mặc quần áo. Mắc cỡ chết người, nếu như chàng biết được nhất định sẽ chê cười thiếp. Hoá ra lồng ngực của nam nhân cứng rắn như vậy, thiếp hiện tại mới biết được, thiếp rất ngốc a."
Thình lình, bàn tay nhỏ bé của nàng bị bắt lấy, tiếp theo truyền đến tiếng cười tà ác của Đoạn Tiêu:
"Mới sáng sớm đã muốn khiêu khích ta?"
Giọng nói của hắn hơi khàn khàn nhưng lại có ma lực khác thường, làm cho Thanh Thanh không tự chủ được mà đỏ mặt.
Thanh Thanh thu tay lại, khuôn mặt đỏ bừng. "Thiếp không có."
"Còn nói không có? Nàng đang sờ cái gì?" Hắn kéo bàn tay nhỏ bé của Thanh Thanh qua, cũng vô cùng thân thiết ôm lấy lưng của nàng.
"Ách..." Thanh Thanh mắc cỡ chết đi được:
"Thiếp chỉ là muốn sờ xem nam nhân cùng nữ nhân có cái gì khác nhau thôi!" Lý do rất ngốc nha.
Đoạn Tiêu trầm thấp cười, nói với vẻ trêu chọc:
"Ta còn tưởng nàng cảm thấy dáng người ta tốt lắm cho nên muốn sờ thử xem."
"Không có, dáng người của chàng làm gì tốt hơn người ta!" Về phương diện này nam nữ căn bản không có biện pháp để so sánh với nhau.
"A, nói như vậy là nàng thật sự muốn nhìn xem nam nữ có gì khác biệt?" Trong giọng nói của hắn mang theo sự trêu chọc tà ác.
"Đương nhiên." Khuôn mặt sớm đã đỏ bừng, Thanh Thanh vẫn như cũ trả lời đương nhiên.
"Đêm qua nàng đã biết, không phải sao? Hay là nàng muốn thử lại một lần." Hắn cố ý nói một cách ám muội.
Thanh Thanh mặt như có lửa đốt, đỏ đến mức sắp bốc cháy đến nơi.
"Chán ghét."
"Nàng không muốn?" Đoạn Tiêu vươn tay ôm lấy eo của nàng, làm cho nàng ngã lên trên ngực hắn.
"A." Động tác thình lình xảy ra khiến cho Thanh Thanh hoảng sợ tới mức kinh hô một tiếng, chờ khi nàng kịp phản ứng lại thì đã kề sát vào trong lồng ngực của hắn. Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống không dám nhìn thẳng vào Đoạn Tiêu.
Phản ứng ngượng ngùng của Thanh Thanh làm cho Đoạn Tiêu nhịn không được cười ra tiếng, tay hắn xoa xoa tấm lưng mềm mại của nàng, thấp giọng hỏi:
"Ta có làm đau nàng không?" Hắn cũng không muốn nha đầu kia lại cùng người khác nói hắn thô lỗ. (vậy lúc trước đại ca nghe hết chuyện tỷ tỷ nói với Thiên Thuỷ rồi sao?)
"Không có." Thanh Thanh đỏ mặt lắc đầu, vẻ mặt thực sự rất không được tự nhiên.
"Vậy sao nàng còn cắn ta? Thật sự là con mèo hoang nhỏ."
Trên vai trần lộ ra ngoài chăn quả thực có hai dấu răng nhợt nhạt, một cái còn dính vết máu, chình là dấu ấn còn lại của vết cắn vào buổi tối hôm qua. Còn cái kia chỉ còn lại một vết mờ mờ, là dấu ấn của lần trước.
"Người ta sợ mà." Thanh Thanh còn chưa kịp hiểu hắn đang nói cái gì.
"Lần trước đau, lần này sợ hãi, lần sau nàng rất kích động có phải hay không cũng muốn cắn ta?" Chẳng lẽ mỗi lần cùng nàng 'Làm việc' đều phải bị cắn một
miếng? Nếu thật sự là như vậy, sớm hay muộn hắn cũng bị cắn toàn thân. ( ôi bộ não đen tối của em đang làm việc)
Thanh Thanh hờn dỗi:
"Rõ ràng rất đau, hiện tại nhớ tới khiến thiếp vẫn còn sợ hãi. Lúc ấy thiếp còn nghĩ nếu biết sẽ đau như vậy, có đánh chết thì thiếp cũng không cho chàng chiếm tiện nghi của người ta!" Sau khi uống say còn cảm thấy đau đớn, có thể thấy được cảm giác kia có bao nhiêu mãnh liệt.
"Ngoan, ta cam đoan về sau sẽ không đau." Bàn tay của Đoạn Tiêu để ở trên lưng nàng ôn nhu chạy loạn. Thanh Thanh cảm thấy bản thân giống như một con mèo nhỏ nhận được sự sủng ái của chủ nhân, hay giống như con chó nhỏ.
"Ai tin chàng." Thanh Thanh liếc hắn một cá:
"Nếu lần sau còn uống say, chàng dám cam đoan chính mình sẽ không giống như lần trước?" Hoá ra lần đầu tiên của bọn họ là do hắn trong lúc uống rượu say mà chiếm lấy tiện nghi của nàng.
Đoạn Tiêu nhếch miệng:
"Sau khi uống say ta có thể không thừa nhận."
Thanh Thanh lập tức không nể mặt, hung hăng trừng mắt nhìn hắn:
"Chàng dám." Thanh Thanh không hề phòng bị từng bước từng bước rơi vào cạm bẫy của Đoạn Tiêu.
Vô tình chạm đến bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của nàng, Đoạn Tiêu đem tay nàng nhét vào trong chăn.
"Cẩn thận cảm lạnh."
"Thiếp không yếu đuối như vậy." Thanh Thanh bên ngoài thì mạnh miệng nhưng trong lòng lại tràn ngập cảm giác ngọt ngào và mừng rõ như điên. Kích tình qua đi, được nam nhân âu yếm yêu chiều, đây là chuyện đẹp nhất trên đời.
"Vết thương trên mặt nàng tại sao lại có?"
"Còn không phải là chàng hại sao, ai cho cái đồ chết tiệt như chàng sau khi chiếm hết tiện nghi của người ta còn ôm một nữ nhân khác. Nếu như chàng giống như bây giờ sau khi bắt nạt xong đối với thiếp dịu dàng như vậy, thiếp sẽ không rời đi, cũng sẽ không đem gương mặt biến thành như vậy."
Ngữ khí lên án của Thanh Thanh làm cho Đoạn Tiêu cảm thấy chính mình giống như một tên phụ bạc. Sau khi hắn chiếm tiện nghi của nàng lại đi ôm một nữ nhân khác? Còn không dịu dàng với nàng? Hại nàng thương tâm rời đi? Hắn đối xử với nữ nhân lúc nào cũng thực ôn nhu, sao tự nhiên lại vô duyên vô cớ bắt nạt nàng, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
Giong nói của Đoạn Tiêu lạnh lẽo, mang theo vài phần thô bạo làm người ta hít thở không thông:
"Ai làm nàng bị thương?"
"Cũng không sao, nhờ Tam tỷ giải độc là được rồi." Nàng mơ màng trả lời, nàng buồn ngủ.
Hắn nhìn Thanh Thanh chăm chú, thần sắc phức tạp:
"Thanh Thanh, nàng oán ta không?"
"Thiếp vì cái gì muốn oán chàng?"
"Bởi vì ta đã quên nàng."
"A?" Trong đầu Thanh Thanh ầm vang một chút, trời ạ, vừa rồi đã nói cái gì? Nàng thật sự là kẻ ngu ngốc nhất trong thế giới này.Vừa mới rời giường, tính cảnh giác đã trở nên kém cỏi như vậy, Đoạn Tiêu cư nhiên lợi dụng điểm này, thừa dịp nàng mơ màng mà nhảy vào khai thác.
Đoạn Tiêu vì sao lại cùng nàng nói đến chuyện trước kia, là vì khôi phục trí nhớ, hay là.... đã biết cái gì?
Thanh Thanh ngồi thẳng dậy lấp liếm:
"Thiếp cái gì cũng chưa nói qua, thiếp còn đang ngủ, những lời này không thể coi là thật, là đang nói mơ." Đây chính là điển hình của việc giấu đầu lòi đuôi.
Đoạn Tiêu kéo người nàng gần sát lại, dùng ánh mắt dịu dàng nhìn nàng chăm chú:
"Thanh Thanh, những chuyện đó đã từng xảy ra, có phải hay không?"
Thực không khéo, hắn nghe được nàng cùng Mộ Dung Thiên Thủy nói chuyện. Khi nghe được nàng nói mình không phải hoàn bích, hắn thật sự thực đã tức giận. Lúc nghe thấy Mộ Dung Thiên Thủy đưa ra chủ ý muốn lừa gạt hắn, hắn đã muốn phát cuồng. Cho đến lúc nghe được Thanh Thanh nói đến việc bọn họ từng có quan hệ da thịt, hắn ngoài vui sướng còn có một cảm giác đau lòng.
Thanh Thanh quay mặt, cắn môi, nước mắt vòng quanh:
"Đừng hỏi, không phải tất cả đều đã trôi qua sao?" Nếu hắn biết mọi việc, hắn sẽ đối xử với nàng như thế nào? Nàng không dám nghĩ đến, cũng không muốn suy nghĩ, nàng thầm nghĩ sẽ tận hưởng những giây phút hạnh phúc ngắn ngủi này. Nói nàng ích kỷ cũng tốt, vô sỉ cũng được, nàng vĩnh viễn muốn cùng hắn ở chung một chỗ.
"Ta không hỏi." Đoạn Tiêu thương tiếc ôm lấy thân hình mảnh mai của Thanh Thanh.
"Đừng khóc, ta không hỏi nữa." Hắn lại làm cho nàng khóc.
Thanh Thanh không muốn nói, hắn biết. Nếu nàng muốn nói, ở thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy hắn nàng sẽ nói ra tất cả. Nếu nàng không muốn, hắn sẽ không bắt buộc nàng.
Chẳng lẽ hắn từng làm chuyện gì khiến cho nàng thương tâm, cho nên nàng không muốn nhắc tới? Có lẽ là vậy đi.
Đôi mắt Thanh Thanh rưng rưng, nhìn Đoạn Tiêu cầu xin:
"Đoạn lang, đáp ứng thiếp, đừng nghĩ tới những chuyện đó, được không?"
"Ngoan." Đoạn Tiêu đem nàng ôm vào trong lòng, liếm đi nước mắt còn đang đọng lại trên khóe mắt của nàng.
"Nước mắt của nàng làm cho ta đau lòng."
Thanh Thanh đem đôi tay nhỏ bé đặt lên cổ hắn, bất lực ôm lấy hắn.
"Đừng nghĩ tới."
"Được." Đối mặt với đôi mắt mọng nước của nàng, hắn không thể nói 'Không'.
Nước mắt của nàng làm cho hắn tâm hoảng ý loạn, tay chân luống cuống.
"Đoạn lang, ta rất yêu chàng nha." Thanh Thanh vừa lòng ở trên người hắn cọ cọ. Sống hai mươi mốt năm, nàng lần đầu tiên biết được tư vị được sủng ái.
Người trong Vô Tranh sơn trang quan tâm nàng nhưng sẽ không chiều chuộng nàng như thế này. Ở trong mắt bọn họ, nàng là một nữ hài tử đã trưởng thành. Bọn họ cảm thấy, đối đãi một nữ tử thành thục, không cần thiết phải dùng phương thức như đối xử với tiểu hài tử.
Ở rất nhiều thời điểm, biểu hiện của nàng quả thật rất thành thục. Với khí chất của nàng rất khó khiến cho người ta đối đãi với nàng như một tiểu cô nương. Giống như lúc nàng ở trên nóc nhà thổi tiêu. Vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng rõ ràng là của một nữ tử đã trải qua nhiều sự tang thương.
Đương nhiên, nàng cũng có thời điểm rất ngây thơ. Vẻ ngây thơ của nàng còn mang theo vài phần cuồng ngạo, làm cho người ta không thể sinh ra ý muốn che chở cho nàng. Lúc đối mặt với Đoạn Tiêu, nàng không tự chủ được mà làm nũng, đã hiển lộ vẻ yếu ớt mà một nữ nhân nên có. Từ lúc cải trang làm nam nhân, nàng không tự chủ được mà làm ra bộ dáng nũng nịu. Bắt đầu từ ngày gặp được Đoạn Tiêu, hắn đã che chở cho nàng. Hắn coi nàng như sinh mệnh của mình. Nàng biết, chính mình đã không muốn rời xa hắn. Hắn cho nàng hạnh phúc, chính là không biết hạnh phúc này sẽ được bao lâu. Là vĩnh viễn sao? Hy vọng là thế.
"Ta cũng yêu nàng, cho nên.... Ta muốn hảo hảo yêu nàng." Một nụ hôn nóng bỏng cũng theo đó mà đến.
Ánh mắt nóng rực của hắn làm cho nàng bối rối, đỏ bừng mặt:
"Đoạn lang, nên dậy thôi." Lúc này đã không còn sớm, nếu không rời giường sẽ bị chê cười.
"Ta đói bụng." Trong ánh mắt hắn mang theo dục vọng.
Thanh Thanh vươn đầu lưỡi liếm liếm môi:
"Kia... Đứng lên ăn chút gì đi."
"Ta ăn nàng trước." Thứ hắn thực sự muốn ăn là nàng.
"Thiếp cũng không phải thực vật, ăn không đủ no." Ý tứ của Đoạn Tiêu nàng sao lại không rõ, bất quá nàng muốn giả ngu, hy vọng có thể tránh được một kiếp.
"Với ta mà nói, nàng đúng là như vậy."
"Người ta mới không phải."
"Ta chứng minh cho nàng xem."
"Ngô.... Thiếp xấu như vậy, chàng thực sự có hứng thú sao?"
"Thanh Thanh, đừng hoài nghi 'Năng lực' của ta."
"Thiếp không có hoài nghi năng lực của chàng, chính là hoài nghi chàng có đoạn tụ hay không." Thanh Thanh nói không suy nghĩ
"Nàng... Ta sẽ chứng minh ta thích nữ nhân, dùng thời gian cả đời để chứng minh."
(Sở Sở : đoạn này lược bỏ chữ, mời các vị tự mình tưởng tượng)
Kỳ thực cũng không có gì để tưởng tượng, kết quả tự nhiên sẽ là Thanh Thanh bị ăn ngay cả xương cốt đều không còn, nội dung cụ thể có quá đen tối cho nên.....lược bỏ. Lúc Thanh Thanh cùng Đoạn Tiêu đi ra, ánh mắt mọi người đều dừng ở trên người bọn họ.
Thanh Thanh không được tự nhiên kéo kéo quần áo, cố gắng không để cho người ta nhìn ra manh mối. Trên cổ nàng hẳn là không nhìn ra cái gì? Dấu hôn màu xanh tím đã muốn bị nàng dùng phấn che khuất, nhìn đến cũng chỉ là một lớp phấn trắng thật dày mà thôi.
Có lẽ do có tật giật mình nên lúc đối diện với ánh mắt của mọi người, Thanh Thanh tự nhiên mặt đỏ, còn có chút chột dạ. mặt của nàng có khăn lụa che khuất, đương nhiên nhìn không tới, nhưng là... ánh mắt chột dạ kia của nàng đã bị mọi người nhìn thấy một cách rất rõ ràng. Nàng cùng Đoạn Tiêu làm chuyện tốt mọi người trong lòng đều hiểu rõ.
Tâm tình Mộ Dung Thiên Lý rất khó chịu, thậm chí không có dũng khí nhìn bọn họ.
Đêm qua hắn tận mắt nhìn thấy Đoạn Tiêu vào phòng Thanh Thanh, lúc sau đèn trong phòng vụt tắt. Hắn ngơ ngác đứng ở cửa hơn nửa canh giờ, có rất nhiều thời điểm, hắn muốn đẩy cửa ra, nhảy vào quấy rối bọn họ. Ngẩn ngơ cả nửa canh giờ, hắn vẫn là buông tha. Hắn biết, lần này hắn hoàn toàn không còn cơ hội.
Vân Tĩnh ở trong lòng cười khổ, Tâm nhi của hắn rốt cuộc đã không còn thuộc về hắn. Trái tim không dành cho hắn, người cũng không phải của hắn, hắn chỉ có thể làm đại ca của nàng.
Thiên Thủy lôi kéo Thanh Thanh ngồi ở bên người, đem chiếc đũa nhét vào trong tay nàng.
"Ngồi đi."
Thiên Thủy không ngu ngốc, nàng tự nhiên hiểu được đêm qua phát sinh cái gì. Vì không muốn để Thanh Thanh cảm thấy xấu hổ, nàng chỉ cần phân tán sự chú ý của nàng ta, cũng thuận tiện phân tán sự chú ý của mọi người.
"A." Thanh Thanh kêu lên một tiếng, cúi đầu ăn cơm.
Im lặng, bất cứ ai cũng không nói lời nào, lặng lẽ vùi đầu ăn cơm. Ngay cả người luôn nói nhiều như Mộ Dung Thiên Thủy cũng hiểu được mình phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại. Bữa điểm tâm này, ăn thập phần lặng lẽ.
Cơm nước xong xuôi, mọi người đều đứng dậy rời đi. Vân Tĩnh vẫn im lặng chờ Thanh Thanh, thời điểm nàng phải rời đi, hắn đột nhiên lên tiếng "Thanh Thanh, nương rất nhớ muội, muội trở về đi." Hắn gần như cầu xin nàng.
"Chuyện này..." Thanh Thanh thực khó xử, nàng thật sự không muốn trở lại nơi đó.
Thanh Thanh đang khó xử, Ảnh Tử đã muốn đứng ra xen mồm:
"Vương, Thanh Thanh cô nương, Vân công tử nói rất có lý. Thanh Thanh cô nương thủy chung là Vân gia đại tiểu thư, theo Vương một cách không minh bạch chỉ sẽ khiến người ta đàm tiếu, nếu Vương thục sự yêu Thanh Thanh cô nương thì
nên suy nghĩ cho nàng."
Sau khi đến Vân gia, nàng cần phải đi tìm Vân phu nhân nói chuyện. Chuyện của Vương cùng Thanh Thanh cô nương không còn là chuyện của ngày một ngày hai, còn tiếp tục như vậy, đến đứa nhỏ cũng sẽ sinh ra mất.
Nếu lời nói này là do người ngoài nói ra, Đoạn Tiêu căn bản sẽ không thèm để ý, nhưng đây lại là do Ảnh Tử đã theo hắn nhiều năm nói ra, hắn tự nhiên sẽ suy nghĩ. Cẩn thận ngẫm lại, điều nàng nói không phải là không có lý. Có lẽ Thanh Thanh không cần thanh danh, nhưng hắn vẫn như cũ muốn bảo hộ cho nàng. Cho dù là bất cứ khi nào, hắn cũng không cho phép nàng bị thương tổn.
"Ta không cần." Thanh Thanh cuồng ngạo vênh mặt lên. Thanh danh của Vân tứ tiểu thư nàng đã bị hạ thấp đến mức cực điểm, nàng không cần. Lời đồn đãi trên giang hồ vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, hơn nữa tám chín phần mười là giả, là do bịa đặt ra, cho nên mới nói giang hồ đồn đãi không thể tin. Nếu đã như thế, nàng chẳng cần để ý xem thế nhân đánh giá nàng như thế nào.
"Ta để ý." Đoạn Tiêu dịu dàng nhìn nàng:
"Thanh Thanh, ta không hy vọng nàng chịu một chút tổn thương nào."
Hắn ôn nhu, làm cho nàng vô lực chống đỡ, nhún nhún vai đồng ý:
"Tùy tiện."
Đoạn Tiêu quả thực mang theo Thanh Thanh về Lưu Thuỷ sơn trang.
Đối với quan hệ của bọn họ, trong lòng mọi người đều đã biết rõ ràng. Nếu đã biết thì cần gì phải làm ra vẻ? Đoạn Tiêu không chút xấu hổ, mặt dày mày dạn cùng Thanh Thanh ở chung một phòng. Hắn làm như vậy là có ý muốn thị uy với Mộ Dung Thiên Lý, Thanh Thanh là nữ nhân của hắn, kẻ kia đừng nghĩ tới việc đem nàng nhúng chàm.
Mộ Dung Thiên Lý không hờn giận, nhưng không có lập trường để nói chuyện. Hắn cùng Thanh Thanh một chút quan hệ đều không có, nhiều nhất cũng chỉ có thể nói là bằng hữu.
Vân Tĩnh muốn nói, lại không biết mở miệng như thế nào. Tuy rằng hắn là ca ca của Thanh Thanh nhưng dù sao cũng là nam nhi, trong việc nam nữ hắn không nên nhiều lời, chỉ có thể cầu ông trời phù hộ Thanh Thanh sắp tới đừng mang thai, để cho muội tử chưa lấy chồng mang thai, hắn không biết nên ăn nói như thế nào với mẫu thân. Ở Vân gia, nương thật lòng quan tâm đến Thanh Thanh.
Đoạn Tiêu cùng Thanh Thanh tự nhiên là hàng đêm xuân sắc, trừ bỏ việc chịu đựng ánh mắt ám muội của mọi người, ngày nào của nàng cũng có thể nói là thuận buồm xuôi gió. Có Vân Tĩnh che chở, có Đoạn Tiêu cưng chiều, lại thêm Nhược nhi ân cần hầu hạ, những ngày này so với thần tiên còn tiêu dao hơn.
"Muốn tránh thai hay không?" ( sặc ) Kích tình qua đi, nàng nằm ở trong lòng Đoạn Tiêu trưng cầu ý kiến.
Trả lời cho nàng là một cái hôn nóng bỏng, Đoạn Tiêu hung hăng hôn nàng. Sau khi buông nàng ra, hắn hờn giận trừng mắt nhìn nàng:
"Nàng không muốn sinh hài tử cho ta?"
Hắn muốn có một gia đình, có hài tử thuộc về bọn họ. Trải qua hai mươi tám năm, hắn chưa bao giờ có loại ý tưởng này. Cho đến khi gặp được Thanh Thanh, hắn bắt đầu hy vọng có một gia đình.
"Không phải." Thanh Thanh chu mỏ:
"Thiếp không nghĩ sẽ mang thai nhanh như vậy." Nàng mới hai mươi mốt tuổi, chưa nghĩ đến việc sinh hài tử. Căn cứ vào lý luận y học, nữ nhân sinh con quá sớm sẽ không tốt cho thân thể.
"Vì cái gì?" Cô gái nhỏ này hình như lại cáu kỉnh.
"Người ta sợ?" Thanh Thanh cắn môi:
"Sinh con đau lắm, hơn nữa phụ nữ có thai tính tình sẽ táo bạo, tóm lại có rất nhiều phiền toái." Đến lúc đó hắn có thể thấy nàng rất phiền toái hay không?
Nghe xong lý do của nàng, Đoạn Tiêu rõ ràng thở dài nhẹ nhõm.
"Ta vẫn sẽ ở bên cạnh nàng, cho dù tính tình của nàng táo bạo, ta cũng sẽ bao dung nàng. Đừng sợ, được không?" Loại lý do này... Thật sự ngốc nghếch.
"Không cần." Thanh Thanh ngoài miệng thì phủ quyết, kỳ thật đã quyết định sinh hài tử. Nàng cũng không phải thật sự sợ sinh con, mà là muốn thử xem tâm ý của Đoạn Tiêu.
"Nàng không phải vẫn rất muốn có một gia đình của riêng mình hay sao? Không có hài tử, làm sao có thể gọi là gia đình?" Hắn quả thật rất muốn bọn họ có hai đứa nhỏ.
Thanh Thanh tự nói với mình:
"Cố mà làm." Sinh mấy đứa ra chơi đùa cũng không tệ lắm.
Hắn trìu mến ôm Thanh Thanh.
"Chúng ta sinh một con trai, một con gái. Con gái gọi Đoạn Đóa Đóa, con trai là gọi Đoạn Vô Ngân."
Thanh Thanh vuốt mái tóc đen:
"Nếu luôn sinh giống nhau thì làm sao bây giờ?"
"Thì sinh tiếp không phải được rồi sao?" Hắn phi thường vui vẻ nếu nàng sinh thêm vài đứa.
"Chàng nghĩ thiếp là heo sao?" Nàng vừa tức vừa buồn cười.
"Chính nàng nói, vừa muốn con trai lại vừa thích con gái? Đã quên rồi sao?"
"Được thôi, sinh được thì sinh." Thanh Thanh làm ra vẻ thở dài:
"Ai kêu chàng không sinh được." Hắn không sinh được, nàng đành phải cố mà làm. Sinh con vì sao luôn là nữ nhân? Tại sao nữ nhân luôn phải chịu khổ? Không công bằng!
"....." Hắn là nam, làm thế nào sinh con đây!
Thanh Thanh đem thân mình dựa vào người Đoạn Tiêu, không đầu không đuôi nói ra một câu:
"Mộ Dung Thiên Lý thích thiếp." Có một số việc, sớm hay muộn cũng phải nói thẳng.
"Ta biết." Đoạn Tiêu bình tĩnh trả lời, hiển nhiên không đem Mộ Dung Thiên Lý để vào trong mắt. Trải qua mấy ngày này, hắn tin tưởng Mộ Dung Thiên Lý đã hoàn toàn hết hy vọng.
"Chàng không ăn giấm?" Thanh Thanh có chút giật mình.
"Ta vì sao phải ăn dấm chua?" Thanh Thanh vốn không coi trọng Mộ Dung Thiên Lý, hắn không cần tốn sức để ghen. Hơn nữa mỗi ngày hắn và Thanh Thanh đều ở cùng nhau, giống hệt như một đôi vợ chồng, nên ghen tị thì phải là Mộ Dung Thiên Lý mới phải.
"Chàng rất rộng lượng nha." Thanh Thanh cười như không cười.
"Nàng căn bản không có thích hắn, hết thảy đều là do hắn tự mình đa tình." Nếu nàng đã không có ý gì thì hắn cũng sẽ không ghen lung tung.
Thanh Thanh nhịn không được trêu chọc:
"Đoạn lang, chàng rất rộng lượng." Hắn tuyệt không hề rộng lượng, chỉ là biết suy nghĩ thấu đáo mà thôi.
"Đó là điều tự nhiên." Cho dù hắn muốn ăn dấm chua, cũng không dám biểu hiện ra ngoài. Hắn từng có rất nhiều nữ nhân, nếu Thanh Thanh tranh luận với hắn về chuyện này thì người đuối lý vĩnh viễn sẽ là hắn. Nữ nhân của Vô Tranh sơn trang người nào người nấy đều rất quái dị, tính cách tự nhiên sẽ không giống người thường. Theo như hắn biết, việc các nàng không thể chấp nhận được nhất chính là trượng phu có nữ nhân khác. Phong cách hành xử của Thanh Thanh cùng Bạch Mạn Điệp hoàn toàn giống nhau như đúc, phương pháp xử lý đương nhiên cũng giống nhau, nếu Thanh Thanh biết hắn trước kia phong lưu như thế nào, rất có khả năng một mạch chạy thẳng đến chân trời.
Minh Vương đại danh đỉnh đỉnh mang theo thê tử quang lâm Lưu Thuỷ sơn trang, còn có tả hữu hộ pháp đi theo phía sau, đó là một việc lớn cỡ nào? Trên giang hồ, vô số môn phái thầm mơ ước có được cái vinh dự này, nhưng đáng tiếc đều không cơ hội. Minh Vương luôn luôn thần bí, truyền thuyết nói những người nhìn thấy dung mạo của hắn đều đã biến thành người chết. Có thể gặp được Minh Vương dưới một tình huống không hề nguy hiểm, đó được coi là một loại vinh hạnh. Tả hữu hộ pháp rất ít khi xuất hiện, cho dù là những người tham gia võ lâm đại hội ở Minh Cung, cũng chỉ có một số ít nhìn thấy gương mặt thật của tả hữu hộ pháp.
Người làm trang chủ như Vân Liệt giờ không biết nên khóc hay nên cười. Hắn có cơ hội nhìn thấy gương mặt thật của Minh Vương cùng tả hữu hộ pháp, hơn nữa tánh mạng cũng không bị nguy hiểm. Nhưng là, hắn lại không muốn có được vinh dự như vậy.
Nữ nhi của hắn tự nhiên lại trở thành Minh Vương phi. Lưu Thuỷ sơn trang luôn luôn tự cho mình là danh môn chính phái, lại cùng tà môn ma đạo như Minh Cung kết thành thông gia, Vân Liệt cảm thấy không còn mặt mũi nào đi gặp võ lâm đồng đạo.
Hôm nay Minh Vương cùng tả hữu hộ pháp đại giá quang lâm, càng chứng thực Minh Cung cùng Lưu Thuỷ sơn trang có quan hệ mật thiết. Võ lâm đồng đạo sẽ cảm thấy như thế nào về Lưu Thuỷ sơn trang? Nghĩ thế nào về Vân Liệt hắn? Danh tiếng gây dựng bấy lâu không nghi ngờ đã bị huỷ hoại..
Vân Liệt tuy rằng khinh thường những việc mà Minh Vương đã làm nhưng lại không có gan cùng hắn đối nghịch. Hắn lấy nghi lễ đón tiếp chưởng môn một phái để hoan nghênh Đoạn Tiêu, cũng hết lòng cung phụng. Thậm chí ngoại trừ tươi cười còn khách sáo hàn huyên một lúc, Thanh Thanh nghe được họ nói chuyện cảm thấy buồn ngủ muốn chết.
Đoạn Tiêu biết người trong Lưu Thuỷ sơn trang đối xử với Thanh Thanh không tốt, hắn tự nhiên đối với bọn họ cũng không có chút hảo cảm nào. Tùy tiện nói vài câu lễ độ, cùng Thanh Thanh đang chán ngấy trốn vào trong phòng.
Đôi tỷ muội xinh như hoa nhưng bản tính ác độc kia vẫn mơ ước sắc đẹp của Đoạn Tiêu, thấy bộ dáng vô cùng thân thiết của Thanh Thanh và hắn, hai tròng mắt trừng đến nỗi sắp rớt ra ngoài.
Thanh Thanh mỏi mệt ngã xuống giường, khoé miệng nhếch lên, hiện ra một tia cười lạnh:
"Đây là người nhà của thiếp, chàng cảm giác như thế nào?"
Bọn họ dù sao vẫn chưa phải là vợ chồng, người của Vân gia tự nhiên không thể an bài bọn họ ở chung một phòng. Nơi Đoạn Tiêu ở chính là phòng khách, mà Thanh Thanh vẫn như cũ ở lại Tâm Viên. Nhưng là nàng không nghĩ đến việc sẽ trở lại nơi đó, thế nên trực tiếp đi theo Đoạn Tiêu vào trong phòng khách.
"Không cảm giác."
Vân Liệt giống như trong hiểu biết của hắn, cổ hủ và nghiêm túc, về phần Giang Nam song xu thì hắn căn bản không thèm nhìn đến nửa con mắt. Vân phu nhân đoan trang dịu dàng, thời điểm mới gặp nàng, trong lòng hắn tự nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, bất quá cái loại cảm giác kỳ dị này rất nhanh liền biến mất.
"Cái gì gọi là không cảm giác?"
"Ngoài nàng ra, ta đối với người trong Lưu Thủy sơn trang đều không có hứng thú." Hắn tính tình cao ngạo lạnh lùng, sẽ không rỗi hơi mà đi chú ý đến những loại người vô dụng.
"Thật sao?" Thanh Thanh cười nhạt:
"Thiếp họ Vân, cũng là người Vân gia." Nàng cùng Vân gia chỉ có quan hệ huyết thống.
"Ta mặc kệ nàng có phải là người Vân gia hay không." Đoạn Tiêu ghé sát vào người Thanh Thanh, thấp giọng:
"Ta rất nhớ nàng."
Thanh Thanh lập tức hiểu được hắn muốn làm cái gì, ngượng ngùng quay mặt đi.
"Chúng ta không nên ở chỗ này?"
"Ta mặc kệ, đã vài
ngày không có yêu nàng." Hắn đã hoàn toàn đè lên người nàng, bàn tay không an phận vuốt ve thân thể mềm mại của nàng.
"Mới một ngày, nào đến vài ngày." Dưới sự trêu chọc của hắn, Thanh Thanh hơi hơi thở dốc.
"Phải không? Ta cảm giác đã rất nhiều ngày."
Tay hắn đã muốn di chuyển vào trong vạt áo của nàng.
Thanh Thanh cuống quít bắt lấy tay hắn.
"Không được, hiện giờ là ban ngày ban mặt."
Nếu bị người khác nhìn thấy thì biết làm sao bây giờ? Nàng dám cam đoan, tin tức bọn họ làm chuyện xấu hổ giữa ban ngày chỉ sau một canh giờ sẽ truyền khắp Lưu Thuỷ sơn trang, ba ngày sau sẽ truyền khắp giang hồ. Thậm chí sẽ có một tin đồn đại vô căn cứ: Vân Thanh Thanh dựa vào công phu cao siêu trên giường mà chiếm được sự sủng ái của Minh Vương.
"Ban ngày cũng có thể."
Đoạn Tiêu cởi bỏ quần áo của nàng, hôn lên ngọc thể trắng noãn mềm mại của nàng, kịch liệt hôn một đường kéo dài xuống.....
Trong phòng cảnh xuân vô hạn, mà ở ngoài phòng vợ chồng Vân Liệt lại không biết làm sao. Bọn họ căn bản không nghĩ tới Minh Vương cùng Thanh Thanh ở ban ngày ban mặt làm ra cái việc này.
Vân phu nhân chỉ biết thở dài:
"Đứa nhỏ này, làm cho ta rất thương tâm." Nàng vốn định đến nhìn con rể cho kỹ, nào biết sẽ gặp được hảo sự của bọn họ. Một nữ hài tử còn chưa thành thân đã cùng nam nhân ở chung một phòng, còn làm ra loại chuyện này, là mẫu thân như nàng thất trách a.
Vân Liệt ôm phu nhân, lắc đầu cảm thán:
"Giáo nữ vô phương." Nếu làm cho người ngoài biết, mặt mũi Lưu Thủy sơn trang còn đâu?
"Lão gia, người cho rằng Minh Vương đối với Thanh Thanh là thật tâm sao?" Nàng đã thiếu nữ nhi nhiều lắm, nữ nhi có thể tìm được một chỗ tốt thì trong lòng nàng cũng bớt đi vài phần áy náy.
"Hẳn là thế."
"Theo ý của chàng, hắn là loại người gì?"
"Hắn là một nhân tài." Đoạn Tiêu thật sự là một nhân tài hiếm có, chẳng những có một thân võ công sâu không lường được, còn có một trí tuệ hơn người. Trong ánh mắt ôn nhu của hắn còn ẩn giấu trí tuệ vô song, trên người có khí phách trời sinh là thứ ngạo khí bao trùm thiên hạ. Hắn vẫn rất ngạc nhiên không biết Minh Vương rốt cuộc là loại người nào, hôm nay vừa nhìn thấy, quả nhiên danh bất hư truyền. Nếu hắn muốn làm võ lâm chí tôn, đó là chuyện dễ như trở bàn tay. Lấy thế lực của Minh Cung cộng với tài trí của Minh Vương, chỉ cần vài năm là có thể nhất thống giang hồ. Những năm gần đây, hắn cố ý buông tha bát đại thế gia. Hắn rốt cuộc vì cái gì mà làm như vậy? Không phải Minh Vương muốn làm võ lâm chí tôn sao?
Nếu không nói đến lập trường khác nhau thì hắn thật sự là một chàng rể tốt. Trong lòng Vân Liệt tự nhiên có một chút nuối tiếc, người Minh Vương tuyển vì sao lại không phải Như Nguyệt, Như Yên? Một nam nhân như vậy, hoàn toàn xứng với nữ nhi của Vân Liệt hắn.
"Đem Thanh Thanh giao cho hắn được không?" Minh Vương bị hình dung thành ác ma giết người không chớp mắt, thật sự có thể đem nữ nhi phó thác cho một nam nhân như vậy sao?
Vân Liệt vỗ vỗ bả vai thê tử:
"Nàng yên tâm đi, hắn sẽ đối xử tử tế với Băng Tâm."
Trong đôi mắt của Minh Vương mang theo vẻ cuồng ngạo và tự cao tự đại. Một nam nhân tài giỏi như vậy, lại dịu dàng với một nữ nhân đã bị huỷ dung, đây tuyệt đối là bằng chứng cho thấy hắn yêu nàng sâu đậm.
"Ai mà nghĩ đến sự tình lại phát triển thành như vậy?" Nàng chưa từng nghĩ tới, Thanh Thanh sẽ cùng Minh Vương trở thành một đôi. Lúc trước Như Yên Như Nguyệt nói Thanh Thanh cùng Minh Vương có tư tình, nàng căn bản không tin, thậm chí nghĩ rằng đó là do Thanh Thanh bị ép buộc.
"Khắp nơi trên giang hồ đều đã lan truyền tin tức Vân gia đại tiểu thư cùng Minh Vương trong lúc đó dây dưa không rõ. Có lẽ đúng như lời đồn đãi, bọn họ đã sớm nhận thức." Những cô nương không được tuyển đã đem Thanh Thanh truyền thành một nữ nhân dâm đãng vô sỉ, bốn phía nói nàng câu dẫn Minh Vương, cũng có một cách nói khác là hai người bọn họ đã sớm quen biết.
Vân phu nhân ảm đạm:
"Nhiều năm như vậy, ta cho tới bây giờ cũng không quan tâm nàng, căn bản không biết nàng suy nghĩ cái gì."
"Phu nhân, có lẽ chúng ta thật thực sự có lỗi với Thanh Thanh." Nghe nàng nói như vậy, Vân Liệt cũng cảm thấy hổ thẹn.
Thanh Thanh quang minh chính đại cùng Đoạn Tiêu ở cùng nhau, không có quay về Tâm Viên. Nàng sớm không xem mình là Lưu Thuỷ sơn trang đại tiểu thư, chỉ coi mình là một khách nhân.
Ban đêm luôn lạnh lẽo tiêu điều, ngay đến ánh trăng dịu dàng cũng mang theo vài phần lạnh giá.
Thanh Thanh sớm đã có thói quen đối nguyệt thở dài, giờ phút này lại đang đắm chìm trong hạnh phúc. Nàng vùi đầu vào trong lòng hắn, cảm thụ được độ ấm trên người hắn.
"Đoạn lang, ngày mai chúng ta rời đi được không?" Nàng không nghĩ sẽ ở lại nơi này thêm nữa. Đứng ở địa phương này, nàng luôn cảm thấy cả người không thoải mái.
"Tùy nàng." Hắn cảm giác được, người trong Vân gia đối với Thanh Thanh cũng không có bao nhiêu cảm tình. Đúng như Thanh Thanh nói, người của Lưu Thủy sơn trang cũng không coi nàng là người thân. Chân chính xem nàng là người thân, cũng chỉ có mình Vân Tĩnh.
"Đoạn lang." Thanh Thanh vụng trộm liếc mắt nhìn hắn một cái:
"Vì sao không nói khi nào thì thành thân?" Hắn chưa từng nói qua muốn cùng nàng thành thân, nàng đành phải vứt bỏ sự rụt rè của một nữ tử mà chủ động mở miệng.
"Chính miệng nàng nói hôn sự của nàng để cho tiểu Điệp làm chủ." Nếu không hắn sớm đã cưới nàng.
"A?" Tùy tiện nói nói mà thôi. Lúc trước Điệp tỷ cố ý tác hợp bọn họ, thế nên nàng tuyệt nhiên sẽ không phản đối.
"Nàng muốn hôn lễ như mọi người, ta đương nhiên làm theo." Hắn hoàn toàn chiều theo ý muốn của nàng, tiểu nữ nhân này cư nhiên còn không cảm kích.
Thanh Thanh nghe xong lời hắn nói, cười rất gian xảo:
"Thiếp còn nghĩ rằng chàng không muốn lấy thiếp."
"Ta hận không thể ngay lập tức lấy nàng." Có cưới hay không cũng không có gì khác nhau, toàn giang hồ ai chẳng biết Vân đại tiểu thư là thê tử của Minh Vương hắn. Mấy ngày vừa rồi, hắn nghe được không ít lời đồn đãi.
"Thiếp muốn làm thê tử của chàng, làm Đoạn phu nhân." Thanh Thanh thỏa mãn thở nhẹ:
"Dường như đang nằm mơ." Duyên phận thật sự là chuyện không thể nói rõ.
Hắn không khỏi vì sự ngốc nghếch của nàng mà buồn cười:
"Không phải nằm mơ, Đoạn phu nhân."
Hai tay Thanh Thanh ôm lấy cổ hắn, dâng lên môi thơm.
Đoạn Tiêu một phen ôm lấy thắt lưng của nàng, cuồng liệt hôn nàng, kích tình lại diễn ra.
"Hai vị, đi ra nói chuyện." Một giọng nói vang lên đã đánh gãy hết thảy.
Đoạn Tiêu thở dài, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười. Vào canh giờ này đến quấy rầy bọn họ, hắn có ý gì?
"Không được sao? Ta muốn vào trong." Vân Tĩnh mang theo ý cười trêu chọc. Hai người bọn họ tám chín phần mười là đang thân thiết, hắn biết chính mình làm hỏng chuyện tốt của bọn họ.
"Chờ."
Đợi hơn nửa canh giờ, Đoạn Tiêu cùng Thanh Thanh mới mặc xong quần áo.
Khi bọn hắn đi ra cửa phòng, chỉ thấy Vân Tĩnh đứng ở trong viện.
"Đại ca, đã trễ thế này, huynh đến làm gì?" Vào lúc này mà đến tìm bọn họ sẽ có đại sự quan trọng gì? Người ngoài hành tinh xâm nhập a? Hay là hỏa tinh va vào địa cầu?
"Ngồi đi." Vân Tĩnh tiêu sái ngồi ở trên bậc thang.
Đoạn Tiêu liếc thấy trên đó có vài hũ rượu, đã đoán ra dụng ý của Vân Tĩnh.
"Đã trễ thế này, Vân huynh có tâm trạng uống rượu sao."
"Uống rượu?" Thanh Thanh thiếu chút nữa té xỉu, hơn nửa đêm, uống rượu làm cái gì, không khéo sẽ cảm mạo.
"Muội muội muốn xuất giá, trước lúc xuất giá, theo đại ca ta uống vài chén rượu không được sao?" Vân Tĩnh đưa cho Đoạn Tiêu một vò.
Đoạn Tiêu đưa tay tiếp lấy, lại bị Thanh Thanh giành trước.
"Đương nhiên có thể."
"Thanh Thanh, đây là đưa cho Đoạn huynh, muội không thể uống." Thanh Thanh từ nhỏ yếu nhược, rất ít khi uống rượu.
"Hay nói giỡn, năm đó ta và Đoạn lang uống cùng nhau, đã uống hết năm vò nữ nhi hồng." Tửu lượng của nàng không phải là tầm thường.
"Thật sự?" Vân Tĩnh có chút hoài nghi nhìn về phía Đoạn Tiêu.
"Thật." Hai người bọn họ từng cùng nhau uống hết năm vò nữ nhi hồng sao? Không có ấn tượng. Bất quá, ở trong khu rừng của Minh Cung, Thanh Thanh uống rượu giống như uống nước.
"Muội muội của ta cư nhiên lợi hại như vậy, ta phải đánh giá lại ngươi." Vân Tĩnh lại lấy một vò đưa cho Đoạn Tiêu.
Thanh Thanh uống một ngụm, liếm liếm môi:
"Rất nhạt a, uống cũng như không." Thơm thì có thơm, đáng tiếc không đủ độ.
"Nhạt?" Một nữ hài tử uống rượu mạnh như vậy còn nói là nhạt?
Thanh Thanh lại uống tiếp một ngụm.
"Đại ca, ta không phải cố ý không cho huynh mặt mũi, trên thực tế rượu này quả thực rất nhạt. Uy, có phải là đã pha thêm nước hay không?"
Vân Ttĩnh liếc mắt nhìn nàng một cái:
"Đúng vậy." Hắn sợ uống nhiều hỏng việc, cho nên pha thêm một chút nước , không nghĩ tới bị nha đầu kia nhìn ra.
"Đầu lưỡi của nàng rất lợi hại, trong điểm tâm có bỏ rượu mà nàng còn nếm ra được." Lúc đầu hắn cũng bị nàng làm hoảng sợ.
"Thật?" Vân Tĩnh càng kinh ngạc.
"Đó là đương nhiên." Thanh Thanh dương dương tự đắc.
Vân Tĩnh làm ra vẻ thở dài:
"Thất lễ thất lễ, tại hạ có mắt không tròng, không thấy được Thanh Thanh cư nhiên là rượu tiên."
Đó là Lí Bạch, nàng nhiều lắm chỉ tính là tửu quỷ.
Bộ dáng buồn cười của hắn khiến Thanh Thanh thoải mái cười to:
"Ha ha, đại ca, huynh là cái gì?"
Đoạn Tiêu mỉm cười chế nhạo:
"Vân huynh, nếu ngươi không làm trang chủ Lưu Thuỷ sơn trang, có thể đến đầu đường làm xiếc." Bọn họ hai vừa gặp đã thân, sớm đã coi nhau là bạn tốt.
Vân Tĩnh cố tình cảm thán:
"Vợ chồng các ngươi khi dễ một người cô đơn như ta a." Hắn hào sảng nâng bình rượu lên:
"Chúc mừng hai vị có tình rồi sẽ thành quyến thuộc."
"Đa tạ Vân huynh thành toàn."
"Đa tạ đại ca thành toàn."
Đây mới là phong phạm của giang hồ nhi nữ.
Bọn họ ba người đều ngửa đầu uống rượu, ở dưới ánh trăng lạnh lùng, trên mặt Thanh Thanh hiện lên một chút chua xót. Nàng biết, Vân Tĩnh vẫn yêu nàng. Nay hắn lại chúc phúc bọn họ, nàng không thể không bội phục trí tuệ của hắn, một nam nhân có khí phách thế này trên thế gian ít có. Hắn là đại ca của nàng, vì sao lại yêu nàng? Kỳ quái, Th
anh Thanh cho đến bây giờ cũng có nghĩ ra.
"Đại ca, hy vọng huynh có thể tìm được nữ tử mà mình yêu thương." Thanh Thanh cười nhẹ, chính mình lấy bình rượu trong tay chạm vào vò rượu của Vân Tĩnh, sau đó ngửa đầu uống rất hắng.
Thanh Thanh uống rượu so với Vân Tĩnh còn kịch liệt hơn, hắn nhịn không được hỏi:
"Thanh Thanh, nàng đang uống nước sôi sao?" Uống nước sôi cũng không nhanh như vậy.
Đoạn Tiêu sợ nàng bị sặc, đưa tay lấy vò rượu của nàng.
"Lại còn uống rất mau." Đêm đó khi bọn họ ở trong rừng, nàng quả thực uống rất nhanh.
"Uống rượu thôi, cũng lắm chuyện như vậy. Nếu là rượu đựng trong chén dạ quang hay là chén bạch ngọc thì sẽ uống kiểu khác, bây giờ chơi cả vò, đương nhiên phải uống như vậy a." Hắn thực sự nghĩ rằng tửu lượng của nàng cao như vậy sao? Chẳng qua là tâm tình không tốt mà thôi.
"Có khí phách." Vân Tĩnh giơ ngón tay cái lên.
Trước kia nàng dịu dàng uyển chuyển, hiện tại nàng hào khí như mây, bất luận là người như thế nào, hắn đều thích nàng.
"Vân huynh, ngày mai từ biệt, không biết khi nào gặp lại, kính ngươi."
"Đại ca, cám ơn huynh chiếu cố ta nhiều năm như vậy, kính ngươi."
Phu xướng phụ tùy, tâm ý tương thông.
"Chúc hai vị trăm năm hảo hợp, Loan Phượng hoà minh, quần anh tụ hội, đẹp duyên cầm sắc, tịnh đế trường sinh, kim thạch đồng tâm, bạch đầu giai lão." Hắn thiệt tình chúc phúc, cho dù hắn thích nàng như thế nào, chỉ cần Thanh Thanh vui vẻ là tốt rồi.
Đoạn Tiêu thực sự rất xuất sắc, Thanh Thanh lại là một nữ tử tiêu sái như vậy, rất xứng với nam tử cuồng ngạo như hắn. Chỉ có Thanh Thanh xứng đôi với Đoạn Tiêu, cũng chỉ có Đoạn Tiêu thích hợp với Thanh Thanh, hai người bọn họ đúng là trời sinh một đôi.
"Vân huynh, Minh Cung lúc nào cũng hoan nghênh ngươi." Đây là hắn thành tâm, cho dù bọn họ có một ngày là đối thủ, Đoạn Tiêu vẫn như cũ xem hắn là bằng hữu.
"Vân Tĩnh ta lúc nào cũng hoan nghênh các ngươi trở về."
Chỉ một mình hắn hoan nghênh mà thôi, những người khác chắc gì đã hoan nghênh, về sau vẫn là đừng trở về.
"Đại ca, lúc rảnh rỗi nhớ đến thăm ta nha."
"Ta nhất định sẽ đi, đến đây, đêm nay không say không về." Thanh Thanh đã chịu quay về đây đã là vạn hạnh, hắn không có lý do gì tiếp tục giữ nàng. Hắn biết người trong Vân gia không thích Thanh Thanh, nàng lưu lại cũng không có ý tứ.
Thanh Thanh xua tay:
"Không thể uống nữa." Nàng đã uống hết một vò rượu, đầu đã có chút mê muội.
Rất hiếm nữ nhi nào có được tửu lượng như nàng, người thường mà uống hết một vò thì đã không còn biết mình đang nói gì nữa.
"Muội không phải nói muội cùng Đoạn huynh cùng nhau uống hết năm vò nữ nhi hồng sao? Nhanh như vậy liền say?"
"Hơn phân nửa là do chàng uống, hơn nữa lần đó ta say." Sớm biết như thế thì đừng có bốc phét.
"Uống thêm một chút." Vân Tĩnh đưa cho nàng một vò nhỏ. Thấy bộ dáng uống rượu như uống nước của nàng, hắn có thể yên tâm đưa thêm cho nàng uống.
"Được rồi." Thanh Thanh tiếp nhận, có chút bất đắc dĩ.
Đoạn Tiêu đưa tay vứt cái bình không lên mặt đất:
"Vân huynh, cho ta."
"A, so với ta uống còn mau hơn."
"Đó là tự nhiên, ngươi uống nhanh đi."
"Đến, không say không về."
"Một chút rượu mà muốn chuốc say Đoạn lang của ta, huynh nằm mơ đi thôi."
"Ai, có Đoạn lang liền quên luôn đại ca này, muội thật thiên vị à nha."
"Cho nên mới nói huynh mau đi tìm người đến làm bạn. Ta là thê tử của Đoạn lang, xin gọi ta là Đoạn phu nhân."