Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 145: các dạng tìm đường chết không ngăn được (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

_______________________

“Ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?”

Thanh âm lạnh lùng xa cách, làm trong lòng Bạch Tịch Nguyệt run lên. Trừ bỏ ủy khuất, trong lòng hận ý càng sâu.

Cách một phiến bình phong, nàng chỉ có thể nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Bảo là muốn tránh hiềm nghi, bắt buộc không thể gặp nhau sao? Tâm tình Bạch Tịch Nguyệt phức tạp cắn môi. Bên kia bình phong không kiên nhẫn nói: “Rốt cuộc có chuyện gì?”

Bạch Tịch Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt ủy khuất khiến người thương tiếc.

Nhưng lại không ai thấy được.

Nàng ôn nhu nói: “Điện hạ, Mộ Khinh Ca đã hồi phủ.”

“Bổn vương đã biết.” Tần Cẩn Hạo lãnh đạm trả lời. Hắn chính mắt nhìn thấy Mộ Khinh Ca chấn động vào thành, so sánh với tên hoàn khố mười tháng trước, quả thực như hai người khác nhau.

Những thân vệ kia càng không giống đám phế vật chết ở Lạc Nhật hoang nguyên, cư nhiên đều có Linh thú diễm mã làm toạ kỵ.

Hắn đường đường là hoàng tử, còn không có vinh hạnh này.

Mộ Hùng hiến năm con diễm mã, phụ hoàng vô cùng thích. Căn bản không có ý định ban cho ai khác.

Còn Mộ Khinh Ca? Không chỉ có được con diễm mã thần tuấn hơn năm con trong cung, thân vệ hắn cư nhiên cũng có được diễm mã. Khi nào thì loại Linh thú diễm mã nguyện ý khuất phục, cam tâm tình nguyện cho người cưỡi rồi hả?

Tâm tình Tần Cẩn Hạo phức tạp, làm cho sắc mặt hắn càng thêm khó coi.

Đối với tin tức Bạch Tịch Nguyệt càng khó chịu thêm, trách nói: “Ngươi bởi vì chuyện này, sốt ruột tìm bổn vương?”

Nghe ra không vui trong giọng nói Tần Cẩn Hạo, Bạch Tịch Nguyệt vội nói: “Không không. Tịch Nguyệt còn có chuyện trọng yếu hơn bẩm báo điện hạ.”

“Nói.” Tần Cẩn Hạo lãnh đạm nói.

Trong giọng nói không có ý chờ mong gì. Phảng phất đã thất vọng đối với năng lực làm việc của Bạch Tịch Nguyệt.

Bạch Tịch Nguyệt trong mắt xẹt qua một tia thật sâu hận ý.

Nhưng hận ý này thực sự không phải nhằm vào Tần Cẩn Hạo, mà là hận Mộ gia.

“Điện hạ, Mộ Khinh Ca đã trở về. Ba ngày sau, Mộ phủ cử hành quan lễ (lễ đội mũ) cho hắn. Nếu điện hạ muốn một lần hành động dọn sạch Mộ phủ, trong lòng Bạch Tịch Nguyệt có một kế.” Bạch Tịch Nguyệt ôn nhu nói.

Đề tài này rốt cuộc làm Tần Cẩn Hạo hứng thú.

Nếu Mộ phủ ngã, vậy tất cả của Mộ phủ bao gồm Mộ Khinh Ca có phải đều sẽ biến thành của hắn?

“Nói nghe một chút.”

Bạch Tịch Nguyệt nghe ra ý hoà hoãn trong lời nói, tin tưởng gấp trăm lần nói: “Điện hạ ngài nghĩ xem, nếu Mộ Khinh Ca vào ngày quan lễ, trước mắt bao người bị người ta phát hiện chứng cứ Mộ phủ cấu kết với Đồ quốc, sẽ thế nào?”

“Ngu muội! Chẳng lẽ ngươi không biết sứ giả Đồ quốc đang ở Lạc Đô sao?” Tần Cẩn Hạo trách cứ.

Bạch Tịch Nguyệt lại tiếp tục nói: “Bệ hạ, chính vì sứ giả Đồ quốc ở Lạc Đô, mới có thể làm Mộ gia vĩnh viễn ngã xuống! Danh tiếng Mộ Hùng, Đồ quốc hết sức kiêng kỵ. Bọn hắn sao sẽ buông tha cơ hội diệt trừ Mộ Hùng đây? Bọn hắn tuyệt sẽ không bo bo giữ mình, lửa cháy đổ thêm dầu, làm bệ hạ tin tưởng vững chắc Mộ Hùng và Đồ quốc có thư từ qua lại. Huống chi bệ hạ chỉ cần một lý do quét sạch Mộ phủ, là thật là giả, sẽ có bao nhiêu người quan tâm?”

Tần Cẩn Hạo trầm mặc xuống, tựa hồ đang tự hỏi tính khả thi trong kế sách này.

Cảm giác được Tần Cẩn Hạo đã động tâm, Bạch Tịch Nguyệt thêm một mồi lửa nói: “Một khi Mộ phủ đổ, Mộ Hùng chính là tội phản quốc. Mộ gia quân cũng biến thành phản quân, nếu muốn rửa sạch vết nhơ thì chỉ có thể quy thuận triều đình. Đến lúc đó, Mộ gia quân còn không phải vật trong tay điện hạ sao? Huống chi điện hạ giúp bệ hạ giải quyết tâm sự nhiều năm, được bệ hạ trọng dụng càng nhiều. Đến lúc đó, đại sự sao lại không thành đây?”

Sau tấm bình phong, trầm mặc hồi lâu.

Một lát sau, thanh âm Tần Cẩn Hạo mới chậm rãi truyền đến: “Nếu vậy, chuyện này cứ giao cho ngươi toàn quyền xử lý đi.”

Nhận được câu trả lời, Bạch Tịch Nguyệt mang theo tâm tình kích động rời đi.

Trong mắt người khác, Mộ gia giống như con quái vật khổng lồ, bị sụp đổ dưới mưu kế của mình, làm nàng ta cảm thấy vui sướng cực độ.

Nhưng nàng ta không biết, trong lòng Tần Cẩn Hạo còn có tính toán khác.

Đích xác ngay từ đầu, hắn động tâm với kế sách này. Nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, cẩn thận phân tích một phen.

Mộ gia há lại vì tội phản quốc mà dễ dàng ngã đổ? Nói Mộ Hùng cấu kết Đồ quốc, thiên hạ ai sẽ tin? Không lấy ra chứng cứ xác thực, trước mặt người trong thiên hạ, hoàng đế cũng không thể định tội bừa.

Nếu không, loạn chính là Tần quốc!

Bạch Tịch Nguyệt nghĩ quá đơn giản.

Nhưng hắn vẫn đồng ý cách làm của nàng ta. Bởi vì hắn muốn chính là sự cảm kích của Mộ phủ. Bạch Tịch Nguyệt hắt bát nước bẩn vào Mộ phủ, nếu hắn ngay lúc đó có chứng cứ thuyết phục Mộ Hùng trong sạch. Đến lúc đó, Mộ phủ chẳng phải là thiếu hắn một ân tình?

Đợi đến ngày cùng Thái tử quyết phân thắng bại, hắn có thể lợi dụng tốt phần ân tình này.

Hơn nữa hắn không quên, Mộ phủ và nhà mẹ Thái tử Hàn gia chính là có huyết cừu.

Bạch Tịch Nguyệt thật ngu xuẩn tự cho là đúng. Thật cho rằng nàng ta thông minh vô song, có thể đem người trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bàn tay?

Tần Cẩn Hạo khinh thường cười lạnh một tiếng, xoay người rời khỏi phòng.

Lúc Mộ Khinh Ca trở lại Mộ phủ, sắc trời đã tối muộn.

Cùng gia gia và cô cô dùng bữa, nàng liền bồi Mộ Hùng đi thư phòng.

“Ca nhi, con có biết người trong đoàn sứ thần Đồ quốc là ai?” Còn chưa ngồi xuống, Mộ Hùng đã đột nhiên nói.

Mộ Khinh Ca sửng sốt, không hiểu vì sao gia gia lại đột nhiên nhắc đến sứ đoàn Đồ quốc, nhưng vẫn trả lời: “Hình như là Man Vương Đồ quốc dẫn đội.”

Mộ Hùng gật đầu, ngồi xuống ghế bành sau án thư, cảm thán nói: “Man Vương là vương gia thế hệ trước của Đồ quốc, cùng Hoàng đế Đồ quốc là thân huynh đệ, là thúc thúc thân cận nhất của Thái tử Đồ quốc. Lần này hắn tự mình dẫn đội tới Tần Quốc ta, chỉ sợ chắc chắn công chúa Tần quốc phải gả đi rồi.”

Ánh mắt Mộ Khinh Ca nhẹ loé, hỏi: “Tần quốc và Đồ quốc chinh chiến liên tục, vì sao đột nhiên nghĩ đến liên hôn?”

“Nghe nói mấy năm nay, Đồ quốc nội đấu hao tổn rất nhiều. Hy vọng thông qua liên hôn giảm bớt quan hệ hai nước, đạt tới mục đích ngưng chiến.” Mộ Hùng nói.

“Thực tế là?” Ánh mắt Mộ Khinh Ca thanh thấu dừng trên người Mộ Hùng.

Mộ Hùng mắt hổ hiện lên tia tán thưởng, đối với cháu gái suy nghĩ nhạy bén rất thưởng thức. Ông nói: “Thực tế mấy năm nay Đồ quốc nội đấu, mấy vị hoàng tử tranh nhau đoạt đích. Thời điểm hỗn loạn nhất, Đồ quốc trong một năm đổi ba vị Thái tử. Mà hiện giờ, vị Thái tử này ngồi không cũng phải là ổn, vì vậy hy vọng liên hôn với Tần quốc, đạt được Tần quốc ủng hộ. Dù sao, Đồ quốc và Tần quốc liền nhau, nếu cần phát binh tương trợ, không ai so với Tần quốc nhanh hơn.”

“Sườn Tây Nam Đồ quốc, còn có Ba quốc.” Mộ Khinh Ca nhắc nhở.

Trong thời gian này nàng dành thời gian vào tu luyện, đối với thế cục đại lục không rõ ràng như Mộ Hùng. Vì vậy mượn cơ hội này khiêm tốn lĩnh giáo một phen, cũng không tồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio