Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 397: đây là thế giới dựa vào mặt kiếm cơm (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

***

"Thương sư muội, ngươi tới rồi?" Thanh âm đột ngột xen vào, đánh vỡ không khí phân viện đang hài hoà.

Mọi người nghe tiếng nhìn qua, rất bất ngờ nhìn thấy người đến nghênh ngang.

Vốn là đối thủ xuất hiện trên lôi đài, bây giờ lại có mặt ở đây, nở nụ cười ưu nhã với Thương Tử Tô. Chỉ là đằng sau nụ cười kia đem đến cảm giác khiến cho người ta cực kỳ không thoải mái.

Cảnh Thiên đi thẳng tới trước mặt Thương Tử Tô. Đôi mắt tràn ngập nhu tình nhìn nàng chăm chú. Phảng phất trong mắt hắn giờ khắc này chỉ chứa một mình nàng.

Cũng may vị trí bọn họ gần với lối vào. Từ góc độ này nhìn ra tương đối kín đáo, không khiến nhiều người chú ý.

"Thương sư muội, ta biết ngươi hôm nay sẽ đến. Ta đã cố ý an bài chỗ ngồi tốt cho ngươi, không bằng ta dẫn ngươi đi nhé?" Tròng mắt Cảnh Thiên lóng lánh như biển tinh hà, tia sáng nhỏ vụn trong mắt như sao trời.

Ánh mắt như vậy, chỉ sợ không ít nữ tử đều sẽ bị biểu tình ôn nhu thể hiện ra ngoài, mà khuynh đảo.

Có lẽ nên nói, có thể được Cảnh Thiên đối đãi ôn nhu, là mộng tưởng trong lòng không ít nữ tử.

Nhưng Thương Tử Tô không hề đáp lại, chỉ hơi nghiêng người biểu lộ thái độ của mình.

Sự kháng cự này, làm sâu trong mắt Cảnh Thiên hiện lên tia lạnh lẽo. Từ nhỏ hắn đã có thiên phú cực cao, đương nhiên có vốn để kiêu ngạo. Trước nay chỉ có người khác nịnh nọt hắn, thuận ý hắn. Rất ít ai ngỗ nghịch hắn. Đối với nữ tử, Thương Tử Tô là người đầu tiên không xem hắn vào mắt.

Nhưng cố tình thái độ lạnh như băng sương của nàng, càng kích phát ham muốn chinh phục của Cảnh Thiên. Khiến hắn càng muốn có được nàng!

"Thương sư muội vì sao lại lãnh đạm với ta? Ta đã làm sai cái gì, hay là có ai đó nói gì trước mặt Thương sư muội khiến ngươi hiểu lầm ta?" Cảnh Thiên mỉm cười, hoàn toàn không giống bộ dáng kiêu căng thường ngày. Nhưng hàm ý trong câu nói, và ánh mắt hắn nhìn Mộ Khinh Ca cho thấy hắn vẫn là Cảnh Thiên kiêu ngạo!

Có lẽ thấy được ánh mắt Cảnh Thiên, Thương Tử Tô không muốn Mộ Khinh Ca bị liên lụy, chỉ có thể cắn cắn môi, bị bắt mở miệng: "Ta và ngươi không thân."

"Không thân?" Ý cười bên miệng Cảnh Thiên càng tăng, đi lên một bước: "Đều nói trước lạ sau quen. Tuy ngươi không ở tổng viện, nhưng ta cũng coi như là sư huynh ngươi. Giữa sư huynh muội, sao lại không thân?"

Hắn từng bước ép sát, khiến nét mặt Thương Tử Tô càng lạnh như băng. Mặt mày đều mang theo hàn ý.

Nếu nơi này không phải tổng viện Dược tháp, nếu nơi này không phải Thánh Nguyên đế quốc, nàng đã sớm phất tay áo rời đi. Sao phải tiếp tục ở đây dây dưa với hắn?

Cảnh Thiên bức bách, làm cho Thương Tử Tô phải lui lại một bước.

Các đệ tử phân viện đều nhìn ra nàng khó chịu. Mắt thấy nữ thần phân viện bị bức bách như thế, trong lòng các đệ tử phân viện đều giận mà không dám nói gì.

Bọn họ không hẹn đều đưa ánh mắt hy vọng nhìn bóng dáng Mộ Khinh Ca.

Tựa như bọn họ cảm thấy vào lúc này, chỉ có Mộ Khinh Ca mới có thể cứu Thương sư tỷ ra khỏi ma trảo của tên đó!

Chỉ là, Mộ Khinh Ca còn chưa động. Mai Tử Trọng đã đi lên trước một bước, che khuất tầm mắt Cảnh Thiên. Thần thái hắn bình tĩnh đạm mạc, hơi thở vẫn yên lặng như cũ. Hắn nói Cảnh Thiên: "Tính tình Thương sư muội trước giờ lãnh đạm, không thích nói chuyện với người ngoài. Thỉnh Cảnh Thiên sư huynh thứ lỗi."

Hắn vốn định nói vài câu mềm mỏng, giải quyết chuyện này.

Nhưng Cảnh Thiên rõ ràng không để trong lòng. Mai Tử Trọng xuất đầu, chỉ làm trong mắt hắn đậm sắc châm chọc, khinh miệt nói: "Vị sư đệ này, ngươi là ai?"

Mai Tử Trọng là nhân vật thần tiên trong hàng ngũ đệ tử phân viện Dược tháp.

Bây giờ bị Cảnh Thiên dùng thái độ như vậy để hỏi, quả thực như vũ nhục. Đệ tử phân viện đều căm tức nhìn, nhưng vẫn sợ hãi tổng viện nên không dám mở miệng giúp đỡ.

Mà Mai Tử Trọng thì sao?

Hắn không hề bị ảnh hưởng. Khoé miệng vẫn mỉm cười như có như không, thần thái như khói như sương. So với Cảnh Thiên hùng hổ doạ người, càng khiến người khác thoải mái.

"Ta là Mai Tử Trọng." Mai Tử Trọng rũ mi nói.

"Mai Tử Trọng? Chưa từng nghe qua." Cảnh Thiên giương đuôi lông mày, đã sớm không còn nhu tình mật ý khi đối mặt Thương Tử Tô.

Hắn như muốn chọc giận Mai Tử Trọng, nhưng Mai Tử Trọng lại hơi hơi mỉm cười, tự mình giới thiệu lần nữa: "Ta là sư huynh đồng môn của Tử Tô."

Những lời này chân chính biểu lộ thân phận của hắn. Cũng nói cho Cảnh Thiên biết, hắn quản Thương Tử Tô là chuyện thiên kinh địa nghĩa.

Nhìn như không có một tia hoả khí, nhưng thực sự chọc Cảnh Thiên một quân.

Hắn co tròng mắt lại, lạnh lẽo liếc mắt đánh giá Mai Tử Trọng. Cười lạnh một tiếng, không hề để ý đến hắn, ngược lại nói với Thương Tử Tô: "Thương sư muội, tài nguyên trong tổng viện tốt hơn phân viện nhiều. Ngay cả các trưởng lão phụ trách dạy dỗ cũng đều là đan sư Linh cấp. Không bằng Thương sư muội mượn cơ hội lần này ở lại, lần nữa bái sư môn khác thế nào? Ta sắp tấn chức trưởng lão, sẽ có tư cách thu đồ đệ. Không bằng Thương sư muội bái ta, ta chắc chắn sẽ dụng tâm dạy dỗ."

Lời này không kém nói thẳng ra, muốn Thương Tử Tô rời khỏi sư môn.

Hơn nữa hắn muốn Thương Tử Tô bái hắn làm thầy, thật đúng là cực kỳ tự phụ!

Nghe thế, Mộ Khinh Ca không nhịn được cười.

Nàng cười, thần thái Cảnh Thiên lập tức lạnh xuống.

Hắn lần này tới đây, tuy là vì Thương Tử Tô, nhưng lại âm thầm lưu ý động tĩnh Mộ Khinh Ca.

Ngay từ đầu còn cực kỳ an tĩnh, bây giờ bỗng dưng cười. Cảm giác này làm cho Cảnh Thiên mạc danh đề phòng lên. Có lẽ ngay chính hắn còn không biết, bất tri bất giác hắn đã coi Mộ Khinh Ca như địch nhân.

Phải nói trong đám đệ tử phân viện tới tổng viện lần này, chỉ có hai người đáng để hắn lưu ý.

Một người, là mỹ nhân khiến hắn vừa gặp đã nhớ, Thương Tử Tô.

Một người còn lại là đan sư Linh cấp, thiên phú cũng yêu nghiệt, thậm chí ẩn ẩn vượt qua hắn, Mộ Khinh Ca.

"Nguơi cười cái gì?" Cảnh Thiên trầm giọng hỏi.

Mộ Khinh Ca nhướng mày, vô tội nói: "Thế nào, ta không thể cười?"

Cảnh Thiên híp hai mắt lại, kẽ hở lập loè quang mang nguy hiểm.

Mộ Khinh Ca lại nói với Thương Tử Tô: "Thương sư tỷ, chúng ta suýt nữa đã quên, vị Cảnh Thiên sư huynh này là người sau khi thành danh đã rời bỏ sư môn, cắt đứt tình nghĩa với ân sư."

Lời nói châm chọc, khiến trong mắt Cảnh Thiên ngưng kết sát ý.

Mà Thương Tử Tô vẫn luôn hờ hững với hắn, sau khi Mộ Khinh Ca nói thì cũng nghiêm túc lên tiếng: "Ta không phải đồ đệ vong ân phụ nghĩa. Tuyệt sẽ không phản bội sư phụ, càng sẽ không ở lại tổng viện."

Đây là câu nói dài nhất sau khi nàng tiến vào tổng viện.

Lại hung hăng đánh cho Cảnh Thiên một bạt tay.

"Sư tỷ thật ngoan." Mộ Khinh Ca cười tủm tỉm khen ngợi một câu.

Câu nói dí dỏm này lại làm cho hai má Thương Tử Tô nhiễm lên tầng đỏ ửng, lần đầu tiên lộ ra bộ dáng thẹn thùng trước mặt người khác. Chỉ có nháy mắt, vẫn khiến không ít người xem đến thất thần.

Hai người nói qua nói lại, làm cho Cảnh Thiên giận dữ, hận không thể tại chỗ đánh cho Mộ Khinh Ca răng rơi đầy đất!

Khen ngợi Thương Tử Tô xong, Mộ Khinh Ca lại nhìn về phía Cảnh Thiên, tươi cười hỏi: "Thi đấu sắp bắt đầu rồi, Cảnh Thiên sư huynh không cần đi chuẩn bị sao? Hảo tâm nhắc nhở một câu, cho dù Cảnh Thiên sư huynh cầu hiền như khát, hy vọng sớm ngày mở cửa thu đồ đệ, cũng phải tấn chức thành công mới được."

Cảnh Thiên trầm mặt, phất tay áo nói: "Mộ Khinh Ca, ngươi tự tin có thể thắng ta? Theo ta biết ngươi mới tiến vào cảnh giới đan sư Linh cấp không lâu trước đây. Mà ta đã tiến vào đan sư Linh cấp mấy năm! Cho dù thiên phú ngươi rất cao, nhưng luyện đan chú ý cần kinh nghiệm. Kinh nghiệm ngươi không bằng ta, có tư cách ở đây kêu gào với ta?"

"Kêu gào? Không, ngươi sai rồi. Ta chưa bao giờ kêu gào." Mộ Khinh Ca khẽ cười nói: "Ta chỉ đang trình bày sự thật. Về phần kết quả so đấu thế nào, hiện tại ngươi cần gì lãng phí miệng lưỡi?"

Trong mắt Cảnh Thiên chợt loé tia lạnh, nghiêm túc nhìn Mộ Khinh Ca. Giây lát, mới nói câu: "Rất tốt, ta chờ ngươi." Sau đó mới phất tay áo rời đi.

Hắn vừa đi, đệ tử phân viện đều nhẹ nhàng thở ra.

Đồng thời ánh mắt nhìn Mộ Khinh Ca có thêm phần ỷ lại. Tựa như chuyện vừa rồi, để cho bọn họ tìm được cảm giác an toàn trên người Mai Tử Trọng và Mộ Khinh Ca. Đặc biệt là Mộ Khinh Ca, nói mấy câu đã ép được Cảnh Thiên rời đi. Quả thực chính là thần tượng của bọn họ!

Cảnh Thiên đi xa, Thương Tử Tô mới cúi người với hai người họ: "Đa tạ sư huynh sư đệ."

Mai Tử Trọng đỡ nàng dậy, an ủi nói: "Không sao, việc nhỏ thôi."

Mộ Khinh Ca cũng gật đầu theo, muốn Thương Tử Tô không cần để trong lòng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio