Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 572: lũ chó già không biết xấu hổ! (4)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thân tín kinh ngạc ngẩng đầu, mở miệng cân nhắc: "Bệ hạ, lấy lực lượng của triều đình Nhung quốc, e là không phải đối thủ của Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp."

"Trẫm mặc kệ! Bọn chúng dám làm xằng bậy ở Thiên Đô của trẫm, trẫm phải để cho bọn chúng biến thành chó nhà có tang!" Hoàng Phủ Hạo Thiên sửng cồ lên.

Thân tín bất đắc dĩ, đành phải lui ra. Mang theo ý chỉ của Hoàng Phủ Hạo Thiên, ra roi thúc ngựa chạy đến Nhung quốc.

...

Trong không gian thí luyện, Lam Phi Nguyệt và mười mấy người Lam gia đều rút túi Tu Di mình ra.

Túi Tu Di, Mộ Khinh Ca nhìn thấy có mấy phần quen mắt.

Chỉ là còn chưa chờ nàng nhớ đến từng gặp ở đâu, bỗng thấy đám người Lam Phi Nguyệt mở túi Tu Di, ở giữa hiện lên vài bóng người...

Bỗng chốc, bên trận doanh Lam gia đã có thêm năm mươi người.

Vốn một trăm người Lam gia không hiểu sao có thêm bốn mươi người, nay lại nhiều thêm năm mươi người, cộng lại khoảng chừng hai trăm người.

Chủ yếu là, khi Mộ Khinh Ca và Khương Ly nhìn thấy những người nhảy ra từ túi Tu Di, hai tròng mắt đều co rụt lại.

Mộ Khinh Ca cảm nhận được hơi thở cường đại từ bọn chúng.

Mà Khương Ly thì nhận ra thân phận bọn chúng: "Đều là các trưởng lão không xuất thế ở Vạn Thú Tông, sao lại xuất hiện ở đây!"

Những lời này, khiến nội tâm Mộ Khinh Ca rùng mình.

Có thể trở thành cấp bậc trưởng lão ở Vạn Thú Tông, nhìn từ Hắc Mộc có thể đoán được, người ở đây chí ít đều trên Tử cảnh. Mà trong bọn chúng, có ba bốn người cho nàng cảm giác đã vượt xa Hắc Mộc, thực lực sâu không lường được.

Vậy chỉ có một khả năng, mấy người đó đều là cường giả Linh Động Kỳ!

Mấy chục người còn lại liếc mắt đảo qua có thể nhìn thấu thực lực, thấp nhất đều là Tử cảnh sơ giai, cao thì thực lực tương đương với Hắc Mộc.

Nhưng vào lúc này, trong đám người Lam gia lại có khí thế mạnh mẽ chợt hiện.

Đám người Mộ Khinh Ca nhìn qua, cư nhiên lại nhô thêm ba bốn mươi người.

Cũng có kẻ trong đám người này cho bọn họ cảm giác sâu không lường được. Còn lại, hình như đều ở trong Tử cảnh.

Đột nhiên nhảy ra nhiều cường giả Tử cảnh như vậy, người nhị đẳng quốc đều hít ngược một hơi.

Trong truyền thuyết, cường giả Tử cảnh như sừng lân lông phượng, cư nhiên xuất hiện nhiều như vậy? Đây là gom hết tất cả cường giả Tử cảnh ở Lâm Xuyên sao?

"Người Luyện Đúc Tháp!" Khương Ly lạnh lùng nói.

Dung mạo của những kẻ phát ra khí thế đó cũng có chút thay đổi. Lâu Huyền Thiết cũng đứng ở trong, cười lạnh lẽo nhìn Mộ Khinh Ca.

Tròng mắt Mộ Khinh Ca hơi nhíu lại, khóe mắt thêm một phần ngưng trọng.

Xoẹt! Xoẹt!

Thanh âm rất nhỏ truyền ra, con cháu Lam gia đứng phía sau Lam Phi Nguyệt cư nhiên đều xé lớp dịch dung, lộ ra bộ mặt vốn có.

"Lam Cương." Thẩm Bích Thành nhìn thấy một người trong đó, ánh mắt chợt lóe, chậm rãi phun ra một cái tên.

"Lam Cương?!" Nghe thấy cái tên này, sắc mặt Hoa Cầm Tâm cũng khó coi cực độ: "Kẻ có thiên phú tu luyện nhất trong thế hệ Lam gia, mười năm trước hắn đã một chân bước vào Linh Động Kỳ, rời khỏi đại lục Lâm Xuyên. Không nghĩ tới, hắn cư nhiên còn ẩn nấp ở Lam gia mười năm!"

"Lam Cương chưa bao giờ rời khỏi Lam gia, chỉ là bế quan tu luyện thôi. Năm năm trước, ta từng khiêu chiến hắn, thua trong trăm chiêu, sau đó mới ngộ ra chiến kỹ của mình." Thanh âm Thẩm Bích Thành hơi trầm xuống, giới thiệu về Lam Cương cho những người khác.

Thực tế, hắn là đang giới thiệu cho Mộ Khinh Ca.

Bởi vì theo hắn thấy, bên bọn họ ngoại trừ mình thì cũng chỉ có Mộ Khinh Ca có thể chiến một trận với Lam Cương. Nhưng, thắng bại khó nói.

Ngoại trừ Lam Cương, còn có người Lam gia khác được truyền ra là đã không còn ở gia tộc hoặc là qua đời. Không nghĩ tới, những người này cư nhiên đều luôn ở Thiên Đô, âm thầm bảo vệ, căn bản không rời đi.

Trăm người Lam gia, đều ngụy trang thành con cháu mình, chân chính trẻ tuổi chỉ chưa đến năm mươi người.

Ba phương thế lực, trên trăm Tử cảnh, còn có tám chín cường giả Linh Động Kỳ, đủ để nghiền áp hết thảy, quét ngang toàn bộ đại lục Lâm Xuyên. Mà hiện tại, mục đích duy nhất những kẻ này xuất hiện, cư nhiên chỉ vì muốn đối phó Mộ Khinh Ca!

Những kẻ xé lớp da mặt, có hai người Mộ Khinh Ca cũng không xa lạ.

Là Hắc Mộc và Thái Sử Cao.

Hai người đi ra, đứng trong hàng cao thủ của Vạn Thú Tông. Thái Sử Cao cười dữ tợn nhìn Mộ Khinh Ca: "Mộ Khinh Ca, không ngờ tới đi?"

Sau khi hắn lành thương thế, vẫn luôn ẩn nấp không ra. Không phải bởi vì sợ Mộ Khinh Ca, mà là đợi ngày hôm nay!

Thái Sử Cao xuất hiện, làm Mộ Khinh Ca đột nhiên nghĩ đến túi Tu Di bọn chúng lấy ra căn bản không phải túi trữ vật Tu Di, mà là túi dùng để chứa linh thú do Vạn Thú Tông đặc chế!

Vạn Thú Tông vì muốn đối phó nàng, lẻn vào không gian thí luyện, cư nhiên chịu thiệt thòi mà nấp vào trong túi trữ linh thú!

Vạn Thú Tông là lợi dụng Lam gia Lam Phi Nguyệt, tiến vào không gian.

Vậy, người Luyện Đúc Tháp thì sao? Vô duyên vô cớ xuất hiện ở đây?

Tựa hồ giải đáp nghi hoặc cho Mộ Khinh Ca, Thái Sử Cao đắc ý: "Vì để đối phó ngươi, Vạn Thú Tông và Luyện Đúc Tháp chúng ta, còn có các vị tiền bối Lam gia đúng là hao tổn tâm huyết. Nếu không phải túi trữ linh thú chúng ta mang đến không đủ, thì ngươi cho rằng người muốn mạng ngươi chỉ có từng này?"

Từ lời nói của hắn, Mộ Khinh Ca đã hiểu. Luyện Đúc Tháp cũng mượn túi trữ linh thú của Vạn Thú Tông theo Lam gia tiến vào.

Mà bọn chúng xuất hiện trước tiên, có lẽ bởi vì bọn chúng không hiểu công pháp Vạn Thú Tông, không thể ở trong túi trữ linh thú lâu, nên sau khi vào không gian đã nhảy ra.

"Mộ Khinh Ca, hiện giờ chúng ta đều ở đây, ngươi cho rằng mình có thể chạy sao? Khuyên ngươi nhanh chóng giao đồ ra, nói không chừng có thể chết thống khoái chút." Lâu Huyền Thiết cười dữ tợn.

Mộ Khinh Ca mím môi không nói, giữa mày lộ ra ngưng trọng.

Trận chiến này là trận chiến có sự chênh lệch lớn nhất từ khi nàng trọng sinh tới dị thế. Là nguy hiểm chưa từng có!

Cho dù nhân số bên nàng chiếm đa số, nhưng về phương diện sức mạnh...

Tuy thực lực Long Nha Vệ đã được đề cao không ít, nhưng đối với những lão quái vật thành danh đã lâu, căn bản khó có thể chống đỡ. Càng đừng nói đến Ly quốc, Ngu quốc mới vừa bước qua Thanh cảnh.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca quét một vòng. Người đứng sau lưng nàng đều bị khí thế của những lão quái đó nghiền áp, hô hấp mỗi người đều khó chịu, sắc mặt tái nhợt.

"Thế nào? Cảnh Thiên, Thẩm Bích Thành, Hoa Cầm Tâm, hiện giờ nhìn thấy cục diện như vậy, các ngươi đã hối hận chưa?" Lam Phi Nguyệt cười lạnh.

Thẩm Bích Thành trầm mặc không nói. Sắc mặt Hoa Cầm Tâm trắng bệch, đôi chân không nhịn được run lên. Mặt mũi Cảnh Thiên cũng khó coi, thậm chí thái dương đều mơ hồ rỉ ra mồ hôi lạnh.

Nhưng đối với câu hỏi của Lam Phi Nguyệt, hắn lại mím chặt môi không nói gì.

Trận chiến này, thực lực cách quá xa! Khó trách Lam Phi Nguyệt sẽ tự tin như thế, cho rằng hôm nay chính là ngày chết của Mộ Khinh Ca!

'Có phải ta đã chọn sai rồi không?' Trong đầu Cảnh Thiên hiện lên một tia do dự.

Nhưng cuối cùng, hắn vẫn kiên định với lựa chọn của mình. Chỉ là hắn đã lặng lẽ cầm truyền tống phù trong tay, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.

Mộ Khinh Ca thấy đươc động tác của hắn, nhưng không nói gì.

Thực tế, nếu mục tiêu của đám này không phải là nàng, vậy nàng cũng sẽ lựa chọn quay đầu rời đi.

Đây là trận chiến không có chút phần thắng nào.

"Mọi người bóp phù rời đây đi!" Mộ Khinh Ca trầm giọng nói.

Triệu Nam Tinh và Phượng Vu Phi sửng sốt, đều không hẹn mà cùng nhìn về phía nàng.

Khương Ly hiểu ý Mộ Khinh Ca, nhanh chóng giải thích: "Chúng ta không phải đối thủ ở đây. Rời khỏi, bọn chúng sẽ không tiện động thủ!"

Cơ hồ là khi Mộ Khinh Ca nói, tất cả mọi người đều bóp truyền tống phù trong tay.

Khương Ly giải thích xong, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ, lập tức bóp vỡ truyền tống phù.

Nhưng người Lam gia lại đều mang vẻ mặt hài hước nhìn bọn họ, không hề có ý ngăn cản.

Phanh! Phanh!

Hai tiếng một, thân ảnh Hoa Cầm Tâm và Cảnh Thiên biến mất không thấy, những người còn lại tức thì ở tại chỗ.

Mộ Khinh Ca nhìn bột phấn truyền tống phù trong tay mình. Người bên bọn họ cư nhiên đều không được truyền tống ra ngoài. Mà Thẩm Bích Thành ở lại là vì không bóp vỡ truyền tống phù.

"Bọn chúng động tay chân vào truyền tống phù của chúng ta!" Khương Ly căm hận cắn răng.

Mộ Khinh Ca lạnh mắt nhìn về phương hướng Lam gia. Khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh như băng, tràn ngập sắc bén.

Đối phương từng bước tính kế, đã đẩy nàng vào ngõ cụt, khiến nàng chỉ có thể chiến!

Mà lúc này, người nhị đẳng quốc đã nhận ra trận chiến này vượt xa họ tưởng tượng. Mấy ánh mắt trao đổi, đều ăn ý lấy truyền tống phù.

Một khi mất khống chế, bọn hắn lập tức rời đi.

Tuy lệnh bài quan trọng, nhưng mạng mình quan trọng hơn.

Lam Phi Nguyệt nở nụ cười càn rỡ: "Mộ Khinh Ca, ngươi còn muốn chạy sao? Ngươi biết không? Vì để phòng ngừa ngươi chạy, phòng ngừa có người cứu ngươi, chúng ta đã phải tốn công giúp ngươi chọn nơi chôn cất đấy!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio