Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 647: sặc! ta vô tội! (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

Thực lực Phụ Khang và Tiết Tang chẳng phân trên dưới, đánh nhau nhất thời nửa khắc khó phân được cao thấp. Huống chi Tháp Li Tát yêu cầu là chỉ có một người có thể sống!

Cho nên bọn họ càng chiến đấu kịch liệt, ngoại trừ lực phá hoại lan ra ngoài lớn hơn, cũng không thay đổi được thế cục hiện tại.

Ầm ầm ầm!

Đáy biển, không ngừng bị phá hư.

Nhưng thanh âm truyền ra trong biển không có bao nhiêu, những lực lượng còn dư bị thanh âm bao vây chỉ có thể nhắm tới mặt biển.

Đáy biển, là dựa vào cảm giác thấy chiến đấu kịch liệt. Mặt biển, là dựa vào thính giác.

Đột nhiên, hai thân ảnh va chạm kịch liệt nhanh chóng tách ra.

Phụ Khang vọt tới trước mặt Tháp Li Tát.

Khóe miệng hắn đã có chút vết máu, một đôi mắt âm lãnh hung ác gắt gao nhìn chằm chằm Tiết Tang. Tiết Tang cũng có thương tích, đôi mắt tương tự nhìn chằm chằm Phụ Khang, thiêu đốt lửa chiến trong mắt.

"Chịu chết đi!" Tiết Tang đột nhiên trợn to mắt, một kích toàn lực huy vũ khí đánh tới Phụ Khang.

Lực lượng cường hãn tỏa ra từ binh khí Tiết Tang, phóng thẳng tới ngực Phụ Khang.

Một kích quá nhanh quá mạnh, tựa hồ vượt khỏi phạm trù Phụ Khang có thể tiếp được.

Trong mắt hiện lên một chút hoảng hốt, theo bản năng lóe sang một bên muốn tránh đi.

Nhưng hắn làm vậy cũng đồng nghĩa lộ ra Tháp Li Tát ở phía sau cách không xa.

Công kích bị Phụ Khang tránh thoát, cũng không biến mất mà bay thẳng tới Tháp Li Tát.

Biến cố này vượt khỏi dự đoán của Tháp Li Tát.

Nàng sững sờ tại chỗ, trừng lớn mắt.

Tiết Tang cũng hoảng sợ, hắn tê tâm liệt phế hô: "Tháp Li Tát mau tránh ra!!!"

Thanh âm của hắn khiến Phụ Khang kịp phản ứng vừa rồi mình làm gì. Cũng làm cho Tháp Li Tát hoàn hồn, theo bản năng tránh sang bên cạnh theo thanh âm Tiết Tang, thoát khỏi công kích.

Nàng bổ nhào rất mạnh, bị nước biển va chạm đến chật vật.

Nhưng nàng tránh đi, Mộ Khinh Ca và Bạch Li ẩn thân trong núi đá biến thành đứng mũi chịu sào!

Núi đá không tránh được, chắc chắn sẽ bị nổ vỡ.

Khí thế công kích cực kỳ sắc bén. Mộ Khinh Ca và Bạch Li bên trong núi đá đều cảm nhận được.

Ngay khi công kích đến, Mộ Khinh Ca nắm lấy cổ tay Bạch Li, thấp giọng hô: "Đi!"

Hai người nhanh chóng lóe ra từ khe hở núi đá.

Vừa mới ra, công kích đã đến, hung hăng phóng vào núi đá, nổ nát!

May mắn bong bóng Bạch Li tạo ra đủ bền, bao vây hai người các nàng lăn ra giống như quả bóng, bị khí kình còn sót đẩy ra một khoảng.

"Là kẻ nào!"

"Là ai?"

Tiết Tang và Phụ Khang đều chú ý tới quả bóng trong suốt kia, lập tức đuổi theo các nàng.

Chúng Hải yêu sửng sốt, cũng phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo.

Tháp Li Tát bị xông đến thất điên bát đảo, mơ màng hồ đồ đứng lên, vừa vặn nhìn thấy quả cầu rơi xuống bên cạnh mình.

Mà ở phía sau, là Tiết Tang và Phụ Khang hung ác vọt tới.

Nàng giận dữ, đứng lên quát: "Các ngươi muốn gϊếŧ ta!"

Thanh âm Tháp Li Tát ngăn cản bước chân Phụ Khang và Tiết Tang. Bọn họ đột nhiên ngừng lại, nhóm Hải yêu truy sát phía sau cũng đều ngừng lại tư thế xông tới.

"Không, Tháp Li Tát nàng nghe ta nói!" Tiết Tang hoảng loạn giải thích.

"Tháp Li Tát nàng tránh ra!" Phụ Khang cũng lớn tiếng với Tháp Li Tát.

Nhưng lời này nghe vào tai Tháp Li Tát, lại thành Phụ Khang rống nàng.

Hai nam nhân ái mộ nàng cư nhiên liên hợp nhau, không chỉ rống nàng, còn muốn gϊếŧ nàng!

"Các ngươi cư nhiên dám đối xử ta như vậy!" Tháp Li Tát tức giận nói. Nàng hô lên đầy sát khí: "Các ngươi chết tâm đi! Bất kể thế nào, ta đều sẽ không gả cho các ngươi!"

Hô lên những lời này, Tháp Li Tát mới chú ý hai người đứng bên cạnh.

Nàng xem nhẹ bong bóng trong suốt, đôi mắt hoảng loạn đảo qua Mộ Khinh Ca, hô lên: "Ta phải gả cho hắn! Ta thà rằng gả cho nam nhân xấu nhất, cũng sẽ không gả cho hai tên hỗn đản các ngươi!"

Sặc!

Mộ Khinh Ca ngơ mặt.

Nàng vừa mới bị nổ đi ra, còn chưa kịp làm gì đã bị người ta mạnh mẽ gả?

"Nam nhân xấu nhất?" Biểu tình Bạch Li cổ quái nhìn về phía Mộ Khinh Ca, đánh giá trên dưới một cái.

"Nhìn cái gì mà nhìn, nữ nhân xấu! Nam nhân của ta là ngươi có thể nhìn sao?" Cử chỉ của Bạch Li dừng trong mắt Tháp Li Tát, lập tức bị công kích.

Tươi cười chế nhạo trên mặt Bạch Li cứng đờ, tròng mắt lập lòe đồng tử màu tím, nhìn về phía Tháp Li Tát.

Đứa quái dị này dám nói nàng xấu?!

"Tháp Li Tát nàng điên rồi!"

"Tháp Li Tát nàng đừng xúc động!"

Phụ Khang và Tiết Tang đồng thời hô.

"Ta đã quyết định! Ta phải gả cho hắn! Các ngươi có bản lĩnh thì gϊếŧ hắn đi! Gϊếŧ hắn, ta lại tìm nam nhân khác, các ngươi có thể gϊếŧ bao nhiêu?" Tháp Li Tát phẫn nộ đến mất lí trí.

Mọi chuyện chỉ đổ tại hai nam nhân dám dẫn chiến hỏa tới người nàng.

Tiết Tang vừa rồi lỡ tay, Phụ Khang né tránh khiến nàng ta chật vật, đã đủ khiến nàng phán tử hình. Huống chi, nàng căn bản không thích hai tên đó!

"Tốt! Nếu nàng phải gả cho hắn, ta sẽ gϊếŧ hắn!" Ánh mắt Phụ Khang phừng lên, vọt tới Mộ Khinh Ca.

Tựa hồ bọn họ căn bản không quan tâm tính mạng người khác. Mặc dù biết lời Tháp Li Tát chỉ là phẫn nộ, cũng không phải nói thật, bọn họ vẫn nguyện ý bởi vậy mà gϊếŧ người.

Vì sao, chỉ là muốn biểu hiện Tháp Li Tát trong lòng bọn họ là địa vị không thể đánh giá.

Sặc! Đâu liên quan tới ta!

Mộ Khinh Ca nhìn Phụ Khang vọt tới mình, nội tâm vô tội hò hét.

Nàng chỉ là quần chúng ăn dưa, đang êm đẹp tự dưng bị liên lụy đến đoạn tình thù ái hận là sao? Với cả vị đệ nhất mỹ nhân Hải yêu này muốn gả, cũng phải hỏi xem nàng có muốn cưới không chứ?

Công kích đến gần, Mộ Khinh Ca vội vàng nói: "Ta công kích dưới đáy biển, có bị ảnh hưởng gì không."

Bạch Li kéo khóe miệng, ánh mắt lạnh xuống: "Giao cho ta đi, đây không phải sân nhà của ngài."

Nói xong, đôi chân Bạch Li phát quang biến thành đuôi rắn. Nàng nhảy ra bong bóng, đuôi rắn hung hăng hất lên, đánh nát công kích Phụ Khang, quét lui hắn.

"Linh thú!"

Bạch Li biến hóa khiến tộc Hải yêu tỉnh táo lại.

Ngay cả Tháp Li Tát cũng ngừng kêu.

Nàng khϊếp sợ nhìn về phía Bạch Li, lại nhìn về phía Mộ Khinh Ca. Ngơ ngẩn nói: "Nhân loại!"

"Là nhân loại!"

"Cư nhiên là nhân loại!"

"Nhân loại đáng chết, cư nhân xâm nhập địa bàn chúng ta!"

"Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ bọn chúng!"

Thanh âm Hải yêu bốn phía khiến Mộ Khinh Ca nheo mắt lại, nhìn về phía Bạch Li, nói: "Mang theo nàng ta, chúng ta đi."

Bạch Li gật đầu, hóa thân thành cự mãng màu trắng. Đuôi rắn quấy nước biển ngăn cản đám Hải yêu tới gần. Lại thuận thế cuốn lấy Tháp Li Tát khϊếp sợ, cùng Mộ Khinh Ca hướng tới thuyền lớn.

Sau khi nước biển lặng đi, đáy biển nào còn thân ảnh Mộ Khinh Ca, Bạch Li, Tháp Li Tát?

"Chúng bắt Tháp Li Tát rồi!" Tiết Tang cả kinh.

Phụ Khang lộ ra ánh mắt hung ác, giơ cao binh khí lên hô: "Đuổi theo!!! Nhất định phải cứu nữ thần Tháp Li Tát chúng ta trở về!"

"Đi! Đuổi theo cùng ta, cứu nữ chủ nhân của các ngươi về!" Tiết Tang cũng hô về phía binh lính của mình.

Hai binh lực Hải yêu hợp thành một, cùng đuổi theo phương hướng bọn Mộ Khinh Ca bỏ chạy.

...

Mặt biển, đột nhiên trở nên gió êm sóng lặng.

Tựa hồ chiến đấu dưới đáy biển đã đình chỉ.

Mặc Dương nhẹ nhàng thở ra, nhưng vừa mới thả lỏng thì đã nhíu mày. Nếu trận chiến đã kết thúc, vì sao Mộ Khinh Ca còn chưa trở về?

Hắn vừa nghĩ như vậy, mép thuyền bên phải đột nhiên nổ lên bọt nước biển. Một cự mãng màu trắng lao ra từ mặt biển, hướng tới cự thuyền.

Ánh mắt Mặc Dương ngưng lại, chuẩn bị ra tay.

"Đó là Bạch Li." Trên vọng đài, Ngân Trần kịp thời mở miệng.

Bạch Li?

Mặc Dương thu hồi linh lực vừa vận khởi, chợt thấy được thân ảnh Mộ Khinh Ca.

Lúc này Long Nha Vệ, và Ấu Hà Hoa Nguyệt nghe được động tĩnh đều chạy ra, đứng ở boong thuyền.

Một bóng hình rơi xuống từ không trung, quăng mạnh ngã xuống boong thuyền.

Thân hình Bạch Li hơi biến hóa, khôi phục mỹ nữ quyến rũ lãnh diễm, chậm rãi cùng Mộ Khinh Ca đáp xuống.

"Tiểu tước gia!"

"Tiểu tước gia!"

Mộ Khinh Ca vừa về, các Long Nha Vệ đều kích động lên.

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nhìn về phía Tháp Li Tát trên boong thuyền, phân phó mọi người: "Để ý nàng ta."

Lúc này mọi người mới chú ý tới 'đồ chơi' nằm dưới sàn.

Cẩn thận nhìn, mọi người đều hít ngược một hơi. Long Nha Vệ thân kinh bách chiến đều phảng phất bị kinh hách cực lớn, lui về sau một bước.

Trời má! Đây là người hay quỷ?

Làn da màu lục đầy âm trầm. Dù là thân thể nhân loại, nhưng lại có gương mặt như cóc ghẻ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio