Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 763: tính kế quặng linh thạch trung cấp! (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Thiếu chủ, người dẫn đầu đóng giữ ở quặng linh thạch trung cấp chia đều là cao thủ Ngân cảnh tầng hai của ba nhà." Tuyết Gia lại nói ra một tin tức.

Tin tức này khiến Mộ Khinh Ca nhướng mày.

Ba cao thủ Ngân cảnh tầng hai tọa trấn!

Xem ra, không phải tin gì tốt!

"Chắc chắn?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tuyết Gia gật đầu.

Khẽ thở hắt ra, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Ngân Trần và Nguyên Nguyên: "Đối kháng với Ngân cảnh tầng hai, các ngươi nắm chắc bao nhiêu?"

Ngân Trần hơi nhíu mày không nói gì, nhưng biểu cảm đã nói lên tất cả.

Nguyên Nguyên vẫn là bộ dáng không sợ trời không sợ đất, kêu gào: "Tiểu gia phóng lửa đốt hắn thành tro hết!"

"Không được tự đại." Mộ Khinh Ca lắc đầu nói.

Ánh mắt nàng thanh triệt nhìn mọi người: "Ta muốn là vạn vô nhất thất, mà không phải là lỗ mãng xông vào."

"Khinh Ca, ta đi cùng ngài." Bạch Li nói.

Nhưng Mộ Khinh Ca lại lắc đầu: "Nhiệm vụ của ngươi là cứu Mộc Dịch ra."

"Tiểu tước gia, còn có chúng ta!"

Ấu Hà và Hoa Nguyệt đồng thanh nói.

Mộ Khinh Ca liếc mắt nhìn các nàng, mím môi lắc đầu: "Hai ngươi không phải là đối thủ, đi cũng vô dụng."

Căn phòng yên lặng xuống.

Ở trước mặt cao thủ Ngân cảnh, Mộ Khinh Ca cảm thấy mình vẫn quá yếu.

Người bên cạnh nàng có thể đối mặt với bất kỳ cao thủ Hôi cảnh nào, có thể chiến bất bại. Cho dù là cao thủ Ngân cảnh tầng một, nàng cũng có nắm chắc.

Nhưng Ngân cảnh tầng hai có những ba tên, chênh lệch quá lớn.

Mộ Khinh Ca hơi nhíu mày, đau khổ nghĩ cách.

Vượt cấp khiêu chiến, nàng không phải chưa từng thử. Có thể nói, con đường trưởng thành của nàng cơ hồ đều dựa vào vượt cấp khiêu chiến. Đặc biệt là lần ở không gian thí nghiệm Thánh Nguyên đế quốc, nàng gần như đã chết trong đó.

Nhưng lần này khác, nàng muốn trộm quặng linh thạch, mà không phải quyết chiến đập nồi dìm thuyền.

Có thể lấy đi êm ru là tốt nhất.

Chờ nàng đi xa, nhóm người đó mới phát hiện quặng linh thạch mình bảo vệ đã trống rỗng, khi đó biểu cảm mỗi người mới đặc sắc.

Đối địch chính diện rồi bị truy sát, đây không phải kết quả nàng muốn.

Nếu không tìm được cách thỏa đáng, vậy nàng thà rằng từ bỏ quặng linh thạch trung cấp. Dù sao chỉ là vật ngoài thân, không phải thứ nhất định phải có.

'Không thể dùng lực, cũng chỉ có thể dùng trí!' Mộ Khinh Ca thầm nhủ.

"Xem ra, phải lặp lại chiêu cũ rồi." Mộ Khinh Ca lẩm bẩm. Những người khác hai mặt nhìn nhau.

Suy tư, Mộ Khinh Ca phân phó: "Kinh Hải chuẩn bị xe linh thú chờ ở ngoài thành. Ấu Hà và Hoa Nguyệt đi thu dọn, đợi cùng Kinh Hải. Bạch Li đi cứu người, sau đó đưa người đến Vạn Tượng Lâu. Ngân Trần và Nguyên Nguyên, Tuyết Gia đi cùng ta tới quặng linh thạch trung cấp. Sau khi xong chuyện, chúng ta sẽ tới Vạn Tượng Lâu trước để giải quyết nốt, rồi ra khỏi thành hội hợp với ba người các ngươi, cùng nhau rời đi."

"Khinh Ca, không bằng để Ấu Hà và Hoa Nguyệt đi cứu người, ta theo ngài tới quặng linh thạch." Bạch Li đưa ra ý kiến.

Ấu Hà và Hoa Nguyệt cũng đồng thanh: "Đúng vậy, Tiểu tước gia. Để Bạch Li đi theo ngài, sẽ an toàn hơn."

"Không cần." Mộ Khinh Ca lắc đầu nói.

Nàng nhìn về phía Bạch Li: "Cứu người thì dễ, nhưng làm sao để thần không biết quỷ không hay đưa người đến Vạn Tượng Lâu mà không bị phát hiện, lại rất khó. Bản lĩnh Ấu Hà và Hoa Nguyệt còn chưa đủ."

Những lời này khiến Ấu Hà và Hoa Nguyệt ảo não không thôi.

Mộ Khinh Ca nói ngay sau đó: "Các ngươi chớ tự coi nhẹ mình, một kế hoạch chấp hành, bất kỳ phân đoạn nào đều rất quan trọng. Các ngươi hậu cần phía sau cũng là một sự hy sinh. Huống chi, các ngươi còn có khả năng thu thập tình báo."

Ấu Hà và Hoa Nguyệt ảm đạm rũ mắt.

Các nàng biết Mộ Khinh Ca đang an ủi các nàng. Ở Lâm Xuyên giới, các nàng còn có thể chỉnh hợp tình báo đưa lên một ít tin tức, thể hiện giá trị của mình. Nhưng sau khi Tuyết Gia tới, năng lực thu thập tình báo của nàng ấy mạnh hơn các nàng rất nhiều, điều này làm cho hai người các nàng nhất thời không tìm thấy vị trí của mình.

"Nhớ rõ cả chưa?" Mộ Khinh Ca đứng lên, thanh âm vang lên hữu lực.

Mọi người gật đầu.

Một phút hoảng hốt, Mộ Khinh Ca phảng phất như quay về ngày tháng tác chiến kế hoạch.

Xác định thời gian nhiệm vụ, Mộ Khinh Ca chui vào không gian bắt đầu luyện chế pháp bảo chế địch.

Chờ nàng ra khỏi phòng luyện khí, triệu hồi Nguyên Nguyên và Ngân Trần về không gian.

"Các ngươi ở lại đây, lúc cần ta sẽ triệu các ngươi ra." Mộ Khinh Ca phân phó hai người.

Nguyên Nguyên và Ngân Trần gật đầu.

Mộ Khinh Ca rời khỏi không gian, cùng Tuyết Gia đi tới quặng linh thạch trung cấp.

Trong không gian, Nguyên Nguyên rảnh rỗi đi tìm Manh Manh.

"Nhóc con, ta đã trưởng thành rồi! Ngươi xem!" Nguyên Nguyên đắc ý xoay vòng vòng trước mặt Manh Manh.

Manh Manh thở phì phì: "Ta không phải nhóc con!"

Nguyên Nguyên cười vui: "Ngươi chính là nhóc con, lớn rồi cũng vẫn là nhóc con!"

"Ngươi là chú lùn chú lùn!" Manh Manh tức giận đến dậm chân.

Ngân Trần xa xa nhìn oan gia hoan hỉ, mỉm cười lắc đầu.

Nguyên Nguyên và Manh Manh truy đuổi nhau trong bãi cỏ không gian, tươi cười xán lạn có thể tan chảy băng tuyết.

Đùa giỡn một trận, Nguyên Nguyên mới lấy ra cây đàn không hầu tinh xảo, đưa tới trước mặt Manh Manh: "Nè, cho ngươi."

Manh Manh sáng mắt lên, lập tức cười rộ: "Đây là cái gì?" Nàng duỗi tay nhận lấy, tò mò đánh giá. Nàng chưa bao giờ thấy qua đàn không hầu, cũng không biết đồ vật xinh đẹp này dùng thế nào.

"Đây là đàn không hầu! Vậy mà ngươi cũng không biết." Nguyên Nguyên vô tình cười nhạo.

Sắc mặt Manh Manh lập tức biến đổi, ném đàn không hầu xuống chân hắn: "Hừ, ai hiếm lạ!"

"Nè! Đây là tiểu gia cố ý cho ngươi đó!" Nguyên Nguyên nhặt đàn không hầu lên, khó thở kêu.

"Ta không cần!" Manh Manh ngạo kiều hất mặt ra chỗ khác, không thèm nhìn Nguyên Nguyên.

Khuôn mặt xinh đẹp của Nguyên Nguyên nhăn thành một nhúm, nhét đàn không hầu vào ngực nàng, cưỡng chế nói: "Không cần cũng phải cần!"

"Ta ứ thèm!" Manh Manh đùn đẩy.

Nguyên Nguyên cũng ngoan cố lên, đẩy đàn không hầu vào ngực Manh Manh, lớn tiếng: "Đây là tiểu gia mua cho ngươi, ngươi dám không cần thử xem!"

Ngân Trần nhìn hai người, chậm rãi lắc đầu, không tham dự vào trận cãi vã này.

...

Ngoài không gian, Mộ Khinh Ca cùng Tuyết Gia đi tới quặng linh thạch trung cấp.

Hai người ẩn mình dưới sắc trời u ám, thu liễm hơi thở cẩn thận quan sát.

"Thiếu chủ, phía trước chính là quặng linh thạch. Quặng linh thạch đã mở, nhưng đang đụng chạm đến vấn đề lợi ích phân chia, nên vẫn chưa bắt đầu khởi công." Tuyết Gia thấp giọng giải thích.

Mộ Khinh Ca có thể nhìn thấy không ít bóng người lắc lư ở ngọn núi phía trước, hẳn là người phụ trách canh giữ.

"Ba tên Ngân cảnh tầng hai ở chỗ nào?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Tuyết Gia mím môi, nâng tay lên. Ngón tay tung bay vài đường, Mộ Khinh Ca nhìn thấy giữa khe hở ngón tay nàng vậy mà có mấy con bướm màu đen, vỗ cánh bay tới quặng linh thạch.

Mộ Khinh Ca có chút kinh ngạc, nàng không biết Tuyết Gia còn có bản lĩnh này.

Tuyết Gia bị nàng nhìn chăm chú đến khuôn mặt ửng đỏ, rũ mắt nhẹ giọng giải thích: "Đây là một loại mánh khóe bí truyền trong tộc ta. Lấy linh lực trong cơ thể nuôi một ít linh trùng, thời điểm cần thì phóng ra ngoài, tìm hiểu tin tức."

Nói xong, nàng ngẩng đầu. Ánh mắt sáng ngời nhìn Mộ Khinh Ca: "Linh trùng chính là đôi mắt của ta, chúng nhìn thấy ta cũng thấy. Nhưng trong quá trình không thể bị quấy rầy, xin thiếu chủ hộ pháp cho ta."

Mộ Khinh Ca gật đầu.

Tuyết Gia khoanh chân ngồi bên cạnh nàng, nhắm mắt lại.

'Cư nhiên thần kỳ như vậy! Nhưng mà nuôi sâu trong cơ thể mình...' Mộ Khinh Ca rùng mình, nổi đầy da gà.

Gió đêm phất qua vài sợi tóc trên trán Tuyết Gia. Màn đêm buông xuống càng thêm thanh lãnh, tựa như tiên đáy huyệŧ trăng, đẹp đến uyển chuyển thanh lệ, khiến người ta không dám khinh nhờn.

Tiếc rằng Mộ Khinh Ca vô tâm thưởng thức, chỉ âm thầm chăm chú động tĩnh xung quanh.

Một lát sau, biểu cảm Tuyết Gia bỗng vặn vẹo, trở nên thống khổ.

Ánh mắt Mộ Khinh Ca chợt lóe, thấy Tuyết Gia chợt mở mắt ra, ngã ngược vào lòng mình.

Không nghĩ nhiều, Mộ Khinh Ca vội vàng đón được thân nàng, đôi tay giữ nàng ổn định: "Ngươi không sao chứ?"

Tuyết Gia thở khó nhọc, mím môi lắc đầu.

Sắc mặt nàng so với trước còn tái nhợt hơn.

Lúc này Mộ Khinh Ca nhìn thấy có mấy con bướm đen bay trên không trung chậm rãi đáp xuống Tuyết Gia, hóa thành linh khí chui vào cơ thể nàng.

Mặt mũi Tuyết Gia bây giờ mới tốt hơn nhiều. Nàng nhìn về phìa Mộ Khinh Ca: "Thiếu chủ, ba tên Ngân cảnh tầng hai đang ở trong một căn nhà gỗ. Vị trí nhà gỗ vừa lúc có thể thấy rõ mọi động tĩnh quanh quặng. Vừa rồi một con bướm đen của ta bị một kẻ trong đó phát hiện, trực tiếp bóp nát. Ta và chúng nó hơi thở tương liên, cho nên bị ảnh hưởng, hiện tại không sao rồi."

"Bị phát hiện?" Mộ Khinh Ca nhíu mày.

Tuyết Gia vội giải thích: "Hắn chỉ phát hiện bướm đen, không hoài nghi gì khác. Loại bí thuật này không có ở Trung Cổ Giới, cho nên sẽ không ai phát hiện ra chúng ta."

Mộ Khinh Ca gật đầu, lấy ra một viên đan dược khôi phục nguyên khí cho Tuyết Gia: "Ăn vào đi, khôi phục chút."

Tuyết Gia không từ chối, nhận lấy đan dược nhét vào miệng.

Đan dược vào miệng là tan, lập tức cả người Tuyết Gia dễ chịu, khiến sắc mặt nàng cũng trở nên hồng nhuận rất nhiều.

Chờ nàng điều tức xong, phát hiện Ngân Trần và Nguyên Nguyên đã đứng bên cạnh Mộ Khinh Ca.

Hai người ở chung bỗng chốc bị đánh vỡ, khiến đáy lòng nàng âm thầm mất mát.

"Ngân Trần, nếu dựa theo vừa rồi ta nói, ngươi có thể dùng ảo thuật mê hoặc tất cả mọi người không?" Giữa trán Mộ Khinh Ca ngưng trọng hỏi.

Ngân Trần than nhẹ, gật đầu nói: "Nếu dựa theo kế hoạch, ta có nắm chắc mê hoặc bọn họ dẫn vào ảo cảnh. Tối nay như bình thường, sẽ không có gì phát sinh."

"Tốt!" Mộ Khinh Ca gật đầu.

Ngân Trần nắm chắc, làm nàng tin tưởng hơn chút. Sau đó nàng nhìn về phía Nguyên Nguyên, nói: "Nguyên Nguyên, ngươi canh giữ ở cửa động. Phàm là có kẻ bừng tỉnh khỏi ảo cảnh, phát hiện dị thường, ngươi hãy dùng Bát Hoang Hư Không Viêm. Nhớ kỹ chỉ có thể dùng Bát Hoang Hư Không Viêm."

Nguyên Nguyên gật đầu.

Mộ Khinh Ca nhìn về phía Tuyết Gia tỉnh lại, hỏi: "Sao rồi?"

Tuyết Gia nói: "Đa tạ thiếu chủ quan tâm, Tuyết Gia không sao."

Mộ Khinh Ca gật đầu, nói: "Vậy được, ngươi ở lại đây phối hợp tác chiến. Nếu có người từ bên ngoài tới gần, nghĩ cách cho chúng ta biết. Ví như, thả bướm đen của ngươi ra."

Để Tuyết Gia lại, là lo lắng trong quá trình hành động tự dưng có người tới đây phá vỡ.

Tuyết Gia gật đầu, nghiêm túc nói: "Thiếu chủ, gϊếŧ hay giữ?"

Mộ Khinh Ca trả lời: "Tùy cơ ứng biến." Ý chính là, gϊếŧ hay giữ, tự Tuyết Gia quyết định.

Tuyết Gia hiểu. Nếu có kẻ tới, cần nàng bắt người trước, cẩn thận tra khảo rồi phán đoán xem gϊếŧ có lợi, hay là không gϊếŧ có lợi hơn.

Phân phó xong, Mộ Khinh Ca mới lấy ra cục hương liệu đặt trên mặt đất, phân phó Ngân Trần và Nguyên Nguyên: "Ngân Trần chuẩn bị, Nguyên Nguyên nhóm lửa."

Nàng vừa dứt lời, một luồng gió thổi qua từ phía sau bọn họ, thổi tới phương hướng quặng linh thạch. Tuyết Gia quay đầu nhìn, thấy cửu vĩ sau lưng Ngân Trần lay động.

Mà một tia lửa cũng dừng trên cục hương liệu, sương khói nhàn nhạt bị gió thổi qua hướng quặng linh thạch.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio