Tuyệt Thế Thần Y: Nghịch Thiên Ma Phi

chương 792: không có so sánh sẽ không có đau thương (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Diệp Lưu Nhiên

"Vâng, thiếu chủ." Tuyết Gia theo Mộ Khinh Ca lâu như vậy, đã sớm hiểu thói quen của nàng.

Không xấu hổ thêm, nàng đi tới ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Long.

Thấy Huyễn Nhã còn giật mình sững sờ tại chỗ, nàng nhẹ gọi một tiếng: "Tỷ tỷ cũng ngồi xuống đi, chớ có chọc giận thiếu chủ."

Huyễn Nhã gật đầu hoảng hốt, ngồi vào chiếc ghế còn lại. Nàng không hiểu, đi theo Mộ Khinh Ca, chẳng lẽ phải quên đi tôn ti quy củ những điều nàng từng được học?

Ba người đều ngồi xuống, Mộ Khinh Ca nhìn về phía Long: "Khi nào trở về Đô Nhạc đảo?"

"Thiếu chủ đây là muốn đuổi ta đi sao!" Long cười đĩnh đạc.

Mộ Khinh Ca hơi hơi mỉm cười, đạm nhiên nói: "Chim ưng muốn trưởng thành, cần phải đích thân trải qua mưa gió. Có hùng ưng canh chừng bên cạnh, khi gặp được nguy hiểm, nhiều ít sẽ sinh ra ỷ lại."

Nàng nói lời này, khiến Long tán đồng.

Hắn gật gật đầu nói với Mộ Khinh Ca: "Nhiệm vụ của ta chính là đưa Huyễn Nhã tới cho thiếu chủ. Hiện giờ nhiệm vụ đã hoàn thành, chờ thiếu chủ rời khỏi An Mô Thành, ta sẽ trở về."

Mộ Khinh Ca nhẹ gật đầu, nói với hắn: "Sau khi trở về gặp Đại Tư Tế, thay ta chuyển cáo một câu."

"Thiếu chủ mời nói." Long vừa nghe có nhiệm vụ, lập tức nghiêm mặt.

Mộ Khinh Ca nói: "Mời hắn có rảnh thì tới Trung Cổ Giới gặp ta." Nàng có quá nhiều nghi vấn, muốn được đáp án. Mà Đại Tư Tế Di tộc là một lựa chọn tốt nhất.

Lão gia hỏa kia sống lâu, hơn nữa còn biết nhiều chuyện bí mật.

Long ngẩn ra, ánh mắt hơi lập lòe, gật đầu đồng ý.

"Ngươi đi xuống trước đi, ta có việc muốn nói chuyện riêng với hai nàng." Mộ Khinh Ca nhìn về phía Long.

Long đứng dậy lui ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn ba người, Mộ Khinh Ca trực tiếp nhìn về phía Huyễn Nhã: "Một nửa manh mối Thần Sách cuốn trung ở trên người ngươi?"

Mộ Khinh Ca vừa mở miệng đã nói ra chuyện mấu chốt, khiến ánh mắt Huyễn Nhã hơi co rụt lại.

Nhưng nàng vẫn đứng lên gật đầu với Mộ Khinh Ca: "Đúng vậy, thiếu chủ."

Mộ Khinh Ca hơi giựt khóe miệng, căng thẳng hỏi: "Ồ... Vậy cũng là cần một vài thủ đoạn đặc thù mới có được?"

Nàng vừa hỏi, người đỏ mặt đầu tiên là Tuyết Gia.

Tựa hồ nàng đang nhớ tới cái đêm mình tự động hiến thân lại bị Mộ Khinh Ca cự tuyệt.

"Đúng vậy." Huyễn Nhã trả lời dứt khoát, khiến Mộ Khinh Ca tò mò.

Nàng chớp chớp mắt, ánh mắt quét tới lui giữa Huyễn Nhã và Tuyết Gia. Chẳng hiểu hai người này tiếp thu giáo dục gì từ nhỏ?

Chẳng lẽ ở thời điểm các nàng hiểu chuyện, đã bị giáo dục phải hiến thân cho người ta sao?

"Khụ khụ, cái đó, có phương pháp nào khác lấy được bản đồ không?" Mộ Khinh Ca hỏi.

Hiện tại hai người đều ở đây, nàng không thể không suy xét về vấn đề bản đồ.

Huyễn Nhã nghi hoặc. Nàng nhìn về phía Tuyết Gia, đột nhiên khiếp sợ: "Muội muội chẳng lẽ chưa lấy thân hầu chủ sao?"

Mộ Khinh Ca túng.

Tuyết Gia cũng bị bối rối, trầm giọng nói: "Thiếu chủ cự tuyệt."

Lần này Huyễn Nhã càng kinh ngạc hơn. Ánh mắt nàng lóe tia sáng chuyển động, không biết suy nghĩ gì.

"Ta cần bản đồ Thần Sách quyển trung, nhưng tiền đề là không thương tổn đến các ngươi." Mộ Khinh Ca trầm mặt.

"Đây không gọi là thương tổn, chúng ta vốn chính là người của thiếu chủ." Huyễn Nhã nghi hoặc: "Huyễn Nhã không rõ, chỉ cần thiếu chủ muốn cơ thể của chúng ta là có thể dễ dàng lấy được bản đồ, vì sao thiếu chủ muốn bỏ dễ cầu khó?"

Huyễn Nhã không hiểu, cũng là điều Tuyết Gia không nghĩ ra.

Nếu nói Mộ Khinh Ca không tiếp thu một người xa lạ hiến thân, vậy trải qua một năm ở chung, hắn vẫn không thể tiếp thu sao?

Đôi mắt Tuyết Gia hiện lên mất mát nhàn nhạt.

Đích xác nàng đã từng mâu thuẫn cho vận mệnh mình, cũng cảm kích Mộ Khinh Ca nói câu "vĩnh viễn sẽ không lấy đi tấm thân xử nữ của nàng".

Nhưng trải qua thời gian ở cùng nhau.

Nàng phát hiện tâm thái mình đã thay đổi, không còn mâu thuẫn đối với chuyện hiến thân, thậm chí còn có một tia chờ mong.

Nhưng từ sau đêm đó, Mộ Khinh Ca cũng không còn nhắc lại đề tài này.

Giữ nàng lại bên cạnh chính là chờ đợi hôm nay. Thời khắc hai hầu nô đứng chung một chỗ, chờ đợi bản đồ hợp nhất.

Nếu có phương pháp khác lấy được bản đồ, có phải nàng không còn tác dụng với Mộ Khinh Ca nữa?

Đột nhiên Tuyết Gia có chút sợ hãi, sợ hãi bị Mộ Khinh Ca đuổi đi.

Nàng nâng mắt, cặp mắt sáng như có thể nhìn thấu lòng người gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Khinh Ca, phảng phất muốn biết đối phương đang nghĩ gì.

"Tóm lại, ngươi và Tuyết Gia, ta sẽ không chạm vào. Các ngươi muốn đi theo ta, vậy đừng nghĩ đến con đường hiến thân. Làm tốt chuyện ta giao là được. Nếu ngươi cũng không biết cách nào khác, vậy tạm gác chuyện này đi." Mộ Khinh Ca nói.

Bây giờ nàng có chút hối hận.

Lúc gặp Tư Mạch hẳn nên hỏi hắn có cách nào lấy được bản đồ từ cơ thể mỹ nhân không.

Bản đồ sau lưng Tuyết Gia dưới hoàn cảnh ấm áp sẽ hiện ra.

Nhưng nàng từng thử rồi, có thể nhìn nhưng không nhớ được.

"Chẳng lẽ phải để các nàng ấy ngâm mình dưới suối nước nóng, rồi dùng bút mực phác lại?" Mộ Khinh Ca nghĩ.

"Thiếu chủ..." Huyễn Nhã không hiểu quyết định của Mộ Khinh Ca.

"Tỷ tỷ, thiếu chủ mệt mỏi, chúng ta ra ngoài trước đi." Tuyết Gia đứng lên lôi kéo Huyễn Nhã đầy mặt hỏi chấm ra khỏi phòng Mộ Khinh Ca.

Đóng cửa phòng lại, Tuyết Gia quay người đối mặt với đôi mắt nghiên cứu của Huyễn Nhã.

"Tỷ tỷ có chuyện muốn hỏi, chúng ta ra chỗ khác nói." Tuyết Gia bình tĩnh lên tiếng.

Huyễn Nhã gật đầu, đi theo Tuyết Gia tới căn phòng khác.

Tuyết Gia châm trà cho nàng: "Tỷ tỷ lớn tuổi hơn ta, mà chúng ta lại đều là hầu nô của thiếu chủ. Sau này chúng ta xưng tỷ muội đi."

"Lẽ ra nên vậy." Huyễn Nhã gật đầu nâng tách trà lên, nói với Tuyết Gia: "Muội muội ở bên thiếu chủ một thời gian rồi, sau này tỷ tỷ có chỗ nào phạm quy củ, mong muội muội chỉ giáo nhiều hơn."

"Tỷ tỷ đa lễ. Chúng ta vốn nên cùng nhau." Tuyết Gia gật đầu.

Hai người hàn huyên một phen, Tuyết Gia mới nói: "Tỷ tỷ có gì muốn hỏi thì hỏi đi."

Huyễn Nhã gật đầu: "Ta xác thật có nhiều câu hỏi, quấy rầy muội muội rồi." Nàng im lặng một chút, hỏi: "Thiếu chủ thật sự chưa từng chạm qua muội sao?"

Đề tài này, khiến Tuyết Gia đỏ mặt.

Nhưng nàng vẫn bình tĩnh gật đầu, lên tiếng: "Thiếu chủ không phải người dối trá. Ngài ấy nói không chạm vào chúng ta, thì tuyệt sẽ không chạm vào. Thực tế muội ở cạnh hắn lâu như vậy chưa bao giờ thấy ngài ấy chạm qua bất kỳ nữ tử nào. Thiếu chủ... thiếu chủ là chính nhân quân tử chân chính."

"Thiếu chủ dung mạo bất phàm, khí chất xuất chúng. Nghĩ muốn loại nữ tử nào chả có, ngài ấy cư nhiên không động nữ sắc?" Huyễn Nhã kinh ngạc.

Nội tâm âm thầm bội phục.

Nam tử háo sắc, nàng nghe qua rất nhiều, cũng tận mắt thấy rất nhiều. Trên thế giới này thật sự có nam tử không bị động tâm bởi sắc đẹp sao?

"Dung mạo muội muội thanh lệ thoát tục, khí chất như tiên, cư nhiên không thể đả động thiếu chủ?" Huyễn Nhã nhìn Tuyết Gia, lại hỏi thêm.

Tuyết Gia cười ngượng ngùng, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, sâu kín nói: "Đích xác có không ít nữ tử ái mộ thiếu chủ, nhưng thiếu chủ chưa từng có hành vi khinh bạc nào. Muội nghĩ... thiếu chủ nhất định đang chờ người mình thích xuất hiện đi."

Nói xong, nàng quay sang nhìn Huyễn Nhã, cười bình đạm: "Ngày tháng lâu dài, tỷ tỷ sẽ biết thiếu chủ là người thế nào. Thiếu chủ, là chủ tử tốt nhất trên đời này."

Huyễn Nhã nhìn Tuyết Gia, hồi lâu mới nói: "Muội muội đã yêu thiếu chủ, đúng không?"

Tuyết Gia giật mình, không phủ nhận.

Nhưng ngay sau đó lại thoải mái nói: "Tuyết Gia sinh là nô thiếu chủ, chết cũng là nô thiếu chủ, chuyện này vĩnh viễn không thay đổi. Có thể cùng thiếu chủ xây nghiệp lớn, là vinh hạnh của muội. Chuyện khác, Tuyết Gia không hy vọng xa vời."

Huyễn Nhã nhìn nàng, như suy tư.

Cuối cùng, nàng gật đầu cười nói: "Ta đã hiểu ý muội muội. Nếu thiếu chủ không có tình cảm với chúng ta, vậy chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận hầu nô. Ta sẽ truyền tin về bổn tộc, tìm kiếm phương pháp khác lấy được bản đồ. Bên phía muội muội cũng phải thử một lần. Chúng ta cần phải hợp lực phân ưu thay thiếu chủ."

"Được." Tuyết Gia gật đầu.

Huyễn Nhã vươn tay, Tuyết Gia cũng vươn tay mình ta. Hai tay nắm lại.

...

Màn đêm buông xuống, An Mô Thành yên lặng. Ba ngày sau chính là lễ đính hôn giữa Nghiêm gia và Tô gia. Xem xong trận náo nhiệt này, người nên rời sẽ rời đi, người không muốn rời cũng phải đi rồi.

Trong khách điếm, Mộ Thần nhìn bầu trời đầy sao, thật lâu không nói.

Mộ Bằng đi tới sau lưng nhìn bóng lưng lam lũ của hắn, thấp giọng: "Thiếu chủ đã ngủ."

Mộ Thần cười khổ: "Trước khi ngủ, chắc là lại lải nhải oán giận một hồi đi."

Mộ Bằng cười cười, đáp án này không cần nói cũng biết.

Hai người im lặng, màn đêm buông xuống khiến quanh thân bọc một tầng hàn khí.

Hồi lâu, Mộ Bằng có chút do dự mở miệng: "Trưởng lão, ngài nói... chúng ta có phải lựa chọn sai rồi không?"

Sai rồi sao?

Vấn đề này cho dù Mộ Khinh Ca chưa xuất hiện, Mộ Thần cũng không dám nghĩ. Mà hiện giờ, có sự so sánh, hắn lại càng không dám nghĩ.

"Mộ Bằng, ngươi còn nhớ rõ, vì sao chúng ta rời khỏi bổn gia không?" Mộ Thần chợt hỏi.

Mộ Bằng sửng sốt, gật đầu nói: "Đương nhiên nhớ rõ. Thiếu gia Mộ Phong tuy có nghị lực hơn người, nhưng thiên phú lại không theo kịp. Trung Cổ Giới hiện giờ anh tài đông đảo, lấy thiên phú của Mộ Phong thiếu gia rất khó xuất đầu, càng đừng nói dẫn dắt Mộ gia trở về quê hương Mộ tộc. Trưởng lão và gia chủ thương nghị, vì nghiệp lớn Mộ tộc, mới đành để chúng ta ra ngoài tìm kiếm huyết mạch thất lạc Mộ gia, cuối cùng tìm được Lạc Phong thiếu chủ."

Mộ Thần chậm rãi gật đầu. Mộ Bằng nói lời này, tựa hồ tình cảnh như mới hôm qua còn hiện rõ mồn một trước mắt.

Không có ai biết, hắn rời đi chỉ vì tương lai Mộ tộc, có nhiều thêm một tia hy vọng. Có lẽ sẽ không ai hiểu, hắn hòa bình rời khỏi Mộ gia, vì một tia hy vọng, hắn thậm chí đã lấy đi một nửa tài nguyên Mộ gia âm thầm tích lũy.

Mộ Lạc Phong, đã trút lấy tâm huyết năm năm của hắn.

Nhưng hôm nay...

"Mộ Bằng, ngươi cảm thấy Lạc Phong thế nào?" Mộ Thần chợt hỏi. Hắn xoay người nhìn vào mắt Mộ Bằng: "Ta muốn nghe nói thật."

Mộ Bằng nhìn hắn.

Tối nay Mộ Thần có vẻ đặc biệt phiền muộn, tựa hồ bị đả kích rất sâu.

Bị Mộ Thần nhìn chằm chằm, Mộ Bằng chỉ có thể nói: "Thiên phút Lạc Phong thiếu chủ rất tốt, thiếu gia Mộ Phong không thể so bằng. Nhưng tâm tính và nghị lực, Lạc Phong thiếu chủ lại không bằng thiếu gia Mộ Phong. Hơn nữa..."

Mộ Bằng do dự.

"Hơn nữa cái gì?" Mộ Thần hỏi kỹ.

Mộ Bằng cắn răng, nói tiếp: "Hơn nữa, Lạc Phong thiếu chủ không đủ điều kiện trở thành cường giả. Có thể nói, ngoại trừ thiên phú ra, không có chỗ nào đáng khen. Lãnh đạo của Mộ tộc ngoại trừ thiên phú tu luyện cực cao, có thể nhanh chóng đề cao tu vi, thì phải có đủ trí tuệ, có thể phối hợp tác chiến bày mưu lập kế. Càng phải có được quyết đoán khiến vạn người thần phục!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio