Tuyệt Thế Thiên Tài Trở Về Đô Thị

chương 13

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong công ty quảng cáo Huy Hoàng, Chung Gia Hỉ đã đi theo Chung Tĩnh Di đi lên lầu.

Chung Tĩnh Di đắc tội vị sếp kia vừa vặn chính là khách hàng của Đàm Tuất Đạt, cho nên chuyện này cũng sẽ do anh ta phụ trách tới cùng.

Chuyện đầu tiên sau khi Chung Tĩnh Di tới công ty chính là đi tìm Đàm Tuấn Đạt, tỏ vẻ đồng ý chỉ trả mười lăm vạn tiền phạt để tránh bị luật sư khởi tố.

Dựa vào bối cảnh của Đàm Tuấn Đạt thì mười lăm vạn cỏn con kia đối với anh ta thì có cũng được mà không cũng chẳng sao nhưng vô duyên vô cớ bị mất một khách hàng như vậy nên trong lòng rất khó chịu.

Nếu không anh ta cũng sẽ không lập tức yêu cầu luật sư của bộ phận pháp vụ soạn thảo thư khởi tố làm gì.

Cũng nhờ vào ngày thường Chung Tĩnh Di làm việc cẩn trọng không có sai lầm nào khác, lại nghe thấy người ta nói chồng của cô là một tên du thủ du thực không làm nên tích sự gì, xuất phát từ tâm lý đồng tình, nếu không Đàm Tuấn Đạt sẽ trực tiếp cho người trình đơn khởi tố lên tòa án chứ không phải là cho cô cơ hội bồi thường tiền làm gì.

Một khi bị khởi tố lưu lại tiền án, về sau Chung Tĩnh Di muốn lăn lộn trong ngành sản xuất này chỉ sợ sẽ không có khả năng nữa.

Thấy Chung Tĩnh Di và Chung Gia Hỉ đi cùng nhau, Đàm Tuấn Đạt ngồi ở sau bàn làm việc hỏi: “Đây là chồng cô?”

“Không phải, là em trai tôi, số tiền này là tôi mượn của em ấy.”

Chung Tĩnh Di cúi đầu nói.

Mặc dù Chung Gia Hỉ cho cô mượn mười lăm vạn nộp tiền phạt nhưng số tiền này thì sao?

Khoản nợ mười lăm vạn trước sau gì vẫn sẽ đè ở trong lòng như một đỉnh núi.

Đàm Tuấn Đạt ồ một tiếng nói: “Nếu đã nộp tiền phạt rồi thì chuyện này tới đây thôi. Chỉ là về sau làm việc cần chú ý hơn, đừng tự tiện chủ trương, đã rõ chưa!”

Ngữ khí của anh ta cũng không nghiêm khắc khiến Chung Tĩnh Di có chút ngoài ý muốn, phải biết rằng hôm qua Đàm Tuấn Đạt vẫn còn bởi vì chuyện này mà chỉ vào mũi cô mắng một trận thậm tệ đấy.

Cô nào có biết rằng Đàm Tuấn Đạt vì mua được vị trí đậu xe mà trong lòng đang vui sướng.

Con của anh ta mới sinh được hai năm, anh ta đang cân nhắc xem nên mua nhà ở khu nào cho gần trường học, vừa vặn Quốc tế Thịnh Đường có quy hoạch, sáng sớm Đàm Tuấn Đạt đã chạy tới mua một căn nhà ba phòng ở một trăm ba mươi mét vuông.

Lúc muốn mua chỗ đậu xe mới biết được đều đã bán hết rồi.

Cũng may Giang Chí Thành kịp thời xuất hiện, tuy rằng bỏ ra hai mươi mấy vạn vàng thật bạc trắng nhưng có thể giải quyết được vấn đề chỗ đậu xe thì Đàm Tuấn Đạt vẫn rất vui sướng.

Tiền sao, không còn thì có thể kiếm nhưng không có chỗ đậu xe thì xe biết để đâu?

Chung Gia Hỉ cùng Chung Tĩnh Di đi tới phòng tài vụ, vừa mới đặt thẻ lên quầy thì một bàn tay duỗi ra đè tấm thẻ kia lại.

Ngay sau đó là thanh âm trầm ổn truyền vào tai mấy người: “Không cần tiền của em.”

Mấy người quay đầu nhìn lại thì thấy chính là Giang Chí Thành mang theo một cái túi da trâu đứng ở đó.

Thấy Giang Chí Thành lấy thẻ ngân hàng của mình đi, sắc mặt Chung Gia Hỉ trầm xuống, nói: “Có phải đầu óc anh bị bệnh rồi hay không hả? Có bệnh thì mau chóng đi chữa trị đi!”

Giang Chí Thành không để ý đến cậu ta, chỉ nhìn Chung Tĩnh Di nói: “Anh đã nói rồi, số tiền này anh sẽ giúp em trả.”

“Anh thì có thể trả cái chó gì! Bản thân mình mấy cân mấy lạng trong lòng anh không rõ sao? Khoác lác nhiều nên nghiện rồi hả?”

Chung Gia Hỉ nổi giận đùng đùng quát, duỗi tay giật thẻ ngân hàng về đặt ở trên quầy, nói với nhân viên phòng tài vụ: “Mau chóng quẹt thẻ đi! Đừng để ý tới anh ta, bệnh tâm thần”

Chung Tĩnh Di nhìn Giang Chí Thành, thần sắc lạnh nhạt nói: “Tôi mặc kệ anh muốn làm gì, phiền anh lập tức rời khỏi đây, ở đây là công ty, không phải nhà anh.”

Giang Chí Thành không nhiều lời thêm, anh mở túi da trâu ra, lấy mười lăm vạn tiền mặt vừa mới rút đổ xuống trên quầy.

Mười lăm vạn nghe có vẻ không nhiều nhưng thật sự đổi thành tiền mặt thì vẫn có thể dùng từ một chồng lớn để tính toán.

Nhiều tiền mặt như vậy bày ra trước mắt khiến một đám người ngây ngẩn cả người.

Người của phòng tài vụ không rõ ràng tình huống cho lắm, không biết rốt cuộc là hai người đàn ông kia có ý gì, sao ai cũng muốn tranh cướp giúp Chung Tĩnh Di nộp tiền phạt vậy chứ.

Mà Chung Gia Hỉ và Chung Tĩnh Di thì lại đang kinh ngạc trong lòng.

Chỉ vài giây trước thôi, bọn họ vẫn còn kiên trì cho rằng Giang Chí Thành nói muốn bỏ tiền chỉ là khoác lác.

Nhưng mà hiện tại, mười lắm vạn tiền mặt vẫn còn chồng ở kia, còn có thể nói là hắn khoác lác được sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio