-----------------dãy phân cách-------------------Năm nay nó đã tuổi rồi. Hai năm trước nó nhận mỗi vị làm sư phụ và đang sống ở biệt viện trên núi thiên sơn của người đó. Nó hàng ngày chăm chỉ vô, tu luyện phép thuật rất nỗ lực.Và dần dần hiện ra được tám cái đuôi, đang tu luyện nốt cái thứ .
Bên cạnh ao thanh trì nó mặc bộ đồ màu trắng tinh vừa ngắm hoa vừa cho cá ăn.
Nhưng trong đầu lại suy nghĩ về những ngày tháng ở thế kỉ ' hồi đó nó là tiểu thư một tập đoàn top trên tg vừa là một sát thủ lạnh lùng giết người không chớp mắt.Mà giờ nó lại là một con hồ ly.'
Thầm thở dài trong lòng nó quyết định phải nhanh chóng luyện xong võ công để có thể tự bảo vệ mình ở thời cổ đại nham hiểm này, sau ở xuống núi quay tùng cổ đại này.
Nó đang suy nghĩ đột nhiên một giọng nói thánh thót vang lên sau lưng:
'Con nhỏ kia, ở đây chơi mà không rủ'
Phải đây chính là nhỏ (Kiều Ly) người bạn thân nhất ở thế kỉ .
năm trước nó gặp lại ông tiên, ông ta cho nó một ước muốn, nó chẳng thèm suy nghĩ mà đáp luôn:'tôi muốn Kiểu Lý cũng sẽ đến đây cùng tôi'
Lúc nhỏ đến cũng bằng tuổi nó khi ấy, nó kể cho nhỏ nghe chuyện đó. Chính vì thế nó phải nghe nhỏ than mấy ngày vì cái vụ nhỏ không kịp mang theo apat chụp ảnh đăng face
'không phải mày tự tìm ra rùi sao'-nó nói
'khi nào tụi mình rời núi zậy'-nhỏ
'chắc khi nào cả hai đứa xong chín cái đuôi và võ công'-nó nói một cách vô tư.
'Vậy tao phải tu luyện thật nhanh để được xuống núi chơi mới được'- vừa nói xong nhỏ chạy mất dạng.
Hôm sau nó và nhỏ xuống núi chơi cho nhỏ bớt buồn.Khi đi qua rừng nọ thấy bọn sơn tặc đang trêu đùa hai tiểu cô nương tám chín tuổi,hôn nó và nhỏ một tuổi.
Nó thay thế mặc kệ nhưng nhớ khuyên nó giúp rùi cho nhỏ có bạn chơi đỡ bùn(vì băng tỷ tỷ tu luyện suốt bỏ mặc kiều tỷ tỷ thui à, nên tỷ ấy bùn thui à)
nó lại gần và định đưa hai người đó đi thì bọn chúng ngăn lại và đó giống ghê tom nói:
'Ở lại thêm hai tiểu cô nương chắc bán vào thanh lâu cũng được khối tiền,hahaha...'
Lời nói đó làm nhỏ và nó thật muốn nôn vào mặt chúng.
Sau lời nói đó nhỏ không nhịn được nữa và giết bọn chúng trước khi chúng kêu cứu.Trước khi chết chúng trợn to mắt không thể tin mình sẽ chết trong tay một tiểu cô nương tay không tấc sắt.
Nó và nhỏ đưa hai người kia về núi, Khi họ chỉnh chu lại xong nó mới phát hiện họ là chị em song sinh. một người thật lạnh lùng và một người vui vẻ hoạt bát.
Nó đặt tên cho hai người là Huyền Thanh và Ngọc Thanh.
Từ đó nó và nhỏ huấn luyện họ trở thành sát thủ tài ba nổi danh khắp giang hồ được mọi người biết đến với cái tên Cổ Tu La và Nguyệt Sát.
nó còn lập ra một bảng phải là Băng liên cung.Bằng của nó đúng bằng vị trí với một bảng tên Vô Ảnh Cung
---------------Dãy phân cách-------------
Năm nay nó và nhỏ đã tuổi, còn Huyền Thanh và Ngọc Thanh tuổi.
Tụi nó quyết định xuất núi lâu dài, trước khi đi sư phụ nó dạn phải bảo vệ bản thân thật tốt.
Theo như con đường cũ ra khỏi núi, tụi nó đi đến Băng Liên Cung, vì để cho nhỏ có không gian chơi riêng mà tụi nó phải tách ra đi riêng.
--------------Ở chỗ nó-------------
Đi đến một dãy núi đồ sộ nó nhìn thấy một người bị thương và ra tay cứu giúp.
Nó đến gần và nói
'Thúc thúc người hay uống thuốc này đi nó sẽ giải được độc của người đó.'
người đó nghi hoặc ngẩng đầu, hiện ra khuôn mặt anh đúng không dễ để biết thời niên thiếu ông là một mỹ nam.Tuy có nghi hoặc có người sẽ hại mình, nhưng khi ông ngẩng đầu lên thì thấy một tiểu cô nương tầm , tuoi nen khong nghi ngo ma uong het lo thuoc no dua va noi:
'Cảm ơn cháu'
sau đó dường như phát hiện điều gì ông hỏi:'phụ mẫu của cháu đâu'
'Dạ cháu mới bị mất trí nhớ vài ngày trước nên không biết họ là ai ạ.'-Trình độ điện của nó phải nói là đến lúc nhận giải vẫn còn dư.
Chần chừ một lúc ông ta nói tiếp:
'Vậy từ nay về sau ta là phụ thân của con'
Nó nghĩ nhìn ông ta chắc nhà giàu và có thể lực thui đồng ý xem khi nào mình còn có chuyện cần.
'dạ được ạ'-nó dùng giọng ngây thơ để đáp lại
Bỗng từ xa có người chạy lại kêu lên
'Chủ nhân...đây là...?'
'Là từ tiểu thư, con của ta mới nhận nuôi'-ông ta trả lời