Tuyệt Thế Toàn Năng

chương 127: sư thúc

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối với việc Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ biết tên hiệu của Gia Vệ, Gia Vệ cũng không cảm thấy kỳ quái, dù sao bọn họ là người từng tham gia qua hội bán đấu giá, sẽ có tư liệu lưu lại.

Càng huống chi thanh danh của Trác Thiến ở trong này rất nhiều người đều biết, như vậy càng dễ tra hỏi.

Có điều Gia Vệ lại là nghi hoặc, Lâm Lang và Hồng Hạo Vũ tìm đến hắn làm gì.

Khi Gia Vệ nhìn thấy trên ngực lão giả mang thẻ có hình ‘Cửu long khiếu thiên thạch’, Gia Vệ đã hiểu ra bọn họ cũng là một trong số những người tham gia so đấu đổ thạch.

Không đợi mấy người Gia Vệ nói chuyện, lão giả đứng ở bên Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cau mày đối với Gia Vệ hỏi: “Chính là ngươi ngày hôm qua đổ thạch đổ ra được một kiện Lục tinh tôn hoàng?”

Lão giả trên mặt mang theo vẻ nghi hoặc cùng không thể tin, bởi vì khối nguyên liệu đổ thạch thô Gia Vệ cầm trên tay quá mức bình thường, trải qua phán đoán của lão giả, khối nguyên liệu đổ thạch thô này rất có thể khi giải ra sẽ không ra lục.

Gia Vệ cười lắc lắc đầu, nói: “Tại hạ nào có cái năng lực kia, giải ra Lục tinh tôn hoàng là vị này.”

Gia Vệ chỉ chỉ Trương Lệ Anh, kiện Lục tinh tôn hoàng kia cũng quả thật là do Trương Lệ Anh chọn ra, chỉ có điều nếu như không có Gia Vệ nói, Lục tinh tôn hoàng sẽ có khả năng không xuất hiện, mà xuất hiện chỉ là viên ngọc nhỏ bình thường.

Lão giả nhìn về phía Trương Lệ Anh, trên mặt lão giả liền lộ ra vẻ kinh ngạc.

Dù sao Trương Lệ Anh tuổi tác cũng còn quá nhỏ, niên kỷ nhỏ như vậy mà trên phương diện đổ thạch đã có tạo nghệ, quả thật là một thiên tài.

Nhưng mà ngay sau đó, Trương Lệ Anh lại đối với lão giả hành lễ một cái, nói: “Sư thúc không nhận ra Mộng Dao sao?”

“Mộng Dao?” Lão giả nhíu mày một cái, thấy Trương Lệ Anh như vậy, lại thực không nhớ ra được.

Có điều một tiếng ‘sư thúc’ kia của Trương Lệ Anh lại làm cho lão giả chấn động cả người.

Sư huynh của hắn chính là Thạch vương Thiệu Văn Ngọc đại danh đỉnh đỉnh trong giới thạch, có thể gọi hắn sư thúc cũng chỉ có thể là đệ tử của sư huynh hắn Thạch vương Thiệu Văn Ngọc.

Hai người Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ vẻ mặt càng thêm chấn kinh, địa vị của Thiệu Văn Ngọc ở Mianma hai người bọn họ biết rất rõ.

Lực hiệu triệu của Thạch vương Thiệu Văn Ngọc tuyệt đối không thấp so với bất kì người Mianma nào, có thể thấy địa vị của hắn cao bao nhiêu.

Mà cô gái trước mắt này, dĩ nhiên là đệ tử Thạch vương Thiệu Văn Ngọc, điều này sao không khiến cho hắn chấn kinh?

“Sư huynh ta cả đời chỉ thu một đệ tử, đó là tiểu tử Phí Vô Ứng kia, ngươi khi nào thì bái nhập vào môn hạ của sư huynh ta?” Lão giả lông mày hơi nhíu đối với Trương Lệ Anh hỏi, hiển nhiên hắn đối với thân phận Trương Lệ Anh có điều hoài nghi.

« Sư thúc quên thật rồi sao ? » Trương Lệ Anh mỉm cười, nói : « Mộng Dao trước kia còn cùng sư thúc đổ thạch chứ đâu. »

Nghe Trương Lệ Anh nói như vậy, lão giả hai mắt bỗng nhiên mở lớn, chợt lại nhíu chặt mày lại, nói : « Mộng Dao, là ngươi ? Không nghĩ đến chớp mắt thời gian, ngươi lại đã lớn như thế, có điều sư huynh hắn như thế nào lại cho ngươi xuống núi ? »

Trương Lệ Anh lần nữa hơi cúi người, nói : « Bốn năm trước Mộng Dao quyết ý xuống núi, sư phụ lão nhân gia cũng không có ngăn cản. »

« Không có ngăn cản sao ? » Lão giả nhíu chặt mày, liếc mắt nhìn Trương Lệ Anh, tiếp tục nói : « Bây giờ ngươi như thế nào ? »

“Đệ tử bây giờ rất tốt.” Trương Lệ Anh trả lời.

Nhưng lông mày lão giả lại càng nhíu chặt, hắn nhìn Gia Vệ bên cạnh Trương Lệ Anh, thở dài một cái, nói: “Có thời gian đi thăm sư phụ ngươi đi, tuổi tác đã lớn, lại có chút tâm kết cần phải giải khai, nếu không hắn chết cũng không thể nhắm mắt.”

Lão giả vừa mới nói lời này, Trương Lệ Anh cả người chấn động, sắc mặt hơi biến đổi, có điều trong chốc lát nàng liền khôi phục lại như lúc đầu, gật gật đầu nói: “Đệ tử nhớ rồi.”

Lão giả gật gật đầu, chợt liền trực tiếp quay người rời đi, không nói gì nữa.

Lúc này, mấy người Gia Vệ đều là vẻ mặt nghi hoặc, Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cũng là như vậy.

Bọn họ có thể xác định, lão giả cùng Trương Lệ Anh có quen biết, nhưng lại giống như xa lạ, hơn nữa hai người nói chuyện, giống như có giấu một ít huyền cơ.

“Long huynh đệ, Trác tổng, sư tỷ, chúng ta xin đi trước.” Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ không dám tùy ý nữa, thậm chí còn đối với Trương Lệ Anh ôm quyền, lúc này mới rời đi.

Gia Vệ nhìn về phía Trương Lệ Anh, có điều Trương Lệ Anh lúc này lại quay người đi, cũng hướng một bên khác đi tới.

Hơi nhíu mày lại, Gia Vệ lúc này mới đuổi theo, mấy người Trác Thiến cũng đi theo sau.

Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cung kính đi theo phía sau lão giả, lão giả không nói chuyện, bọn họ cũng không dám phát ra âm thanh.

Ngay khi lão giả đi tới một gian hàng đổ thạch, lão giả liền dừng lại.

Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ cũng cung kính dừng chân lại, bốn mắt nhìn lão giả.

“Tràng so đấu đổ thạch này chúng ta không thắng được rồi.” Chỉ chốc lát sau, lão giả lên tiếng nói.

Lâm Lang cùng hồng hạo đều trừng lớn hai mắt, thanh danh sư phục bọn họ trong giới đổ thạch rất là lớn, cho dù là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch Hoàng quan ngọc thạch Phí Vô Ứng cũng chỉ là miễn cưỡng tề danh cùng sư phụ bọn họ mà thôi.

Mà bây giờ, sư phụ bọn họ dĩ nhiên còn chưa bắt đầu chọn đổ thạch, liền đã chịu thua.

“Chẳng lẽ Trương sư tỷ mạnh vậy sao?” Lâm Lang cẩn thận hỏi.

“Mạnh, rất mạnh.” Lão giả cho một đánh giá như vậy, hắn hơi ngẩng đầu, xem sắc mây trên trời, giống như rơi vào trong hồi ức, một lát sau đó, hắn mới lên tiếng nói: “Năm ấy, nàng mới tuổi, đã thắng được ta.”

“Cái gì?” Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ trừng to mắt, trẻ con tuổi thì có thể biết được gì?

“Không cần kinh ngạc, năm ấy sư huynh liền nói, nếu như sư huynh cùng nàng đổ, cũng không có nắm chắc mười phần thắng.” Lão giả lại tuôn ra một việc kinh thiên, Thạch vương Thiệu Văn Ngọc dĩ nhiên cũng không có thể nắm chắc mười phần thắng.

“Thế nhưng, một đứa bé tuổi…” Hồng Hạo Vũ chậc lưỡi nói, đứa trẻ tuổi, cái gì cũng đều không hiểu, sẽ biết đổ thạch sao?

“Ta đã nói với các ngươi vô số lần, đổ thạch thì cũng giống như nhân sinh, cũng có cảnh giới, năm ấy nàng mặc dù là đứa trẻ tuổi, nhưng cảnh giới của nàng đã vượt qua ta năm đó, thậm chí ta bây giờ cũng không đuổi kịp cảnh giới của nàng ta năm ấy, nếu không cũng sẽ bị trời đố kỵ.” Lão giả lo lắng thở dài một tiếng, lại nói tiếp: “Có điều bất luận như thế nào, lần so đấu đổ thạch này, chúng ta cũng không thể bỏ cuộc, cố gắng vật lộn có lẽ còn có hi vọng.”

Nói xong lời này, lão giả liền cất bước chân, đi vào trong gian hàng đổ thạch, bắt đầu tuyển thạch.

Hai người Lâm Lang cùng hồng vũ thì vẻ mặt chấn kinh, sư phụ bọn họ là dạng người nào, hai người bọn họ rất rõ ràng.

Sư phụ là người cao ngạo, ngạo khí rất nặng, không biết chịu thua, cho dù là đối với sư huynh Thạch vương Thiệu Văn Ngọc hắn cũng chỉ là kính nể, chứ không phải không có cảm giác chính mình không đạt được loại cảnh giới kia.

Mà hôm nay, hắn dĩ nhiên chịu thua, tại trước khi chưa đổ.

Chuyện như vậy, căn bản không thể xảy ra.

Lâm Lang cùng Hồng Hạo Vũ liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn ra vẻ chấn kinh trong mắt, hai người không chần chờ, nhanh chóng đi theo sau.

So đấu đổ thạch có năm giờ tuyển thạch, gần như không ai kết thúc tuyển thạch sớm, cho dù là người đã tuyển ba khối thạch tốt cũng tiếp tục tuyển thạch tiếp, bọn họ muốn từ giữa những khối đổ thạch mình chọn chọn ra ba khối đổ thạch có phẩm chất tốt hơn nữa tham gia so đấu.

Cho nên đã có người tuyển không dưới mười khối nguyên liệu đổ thạch thô, mỗi một khối đều so với trái bóng lớn hơn, lớn nhất thậm chí cao tới nửa người.

Thời gian năm giờ rất nhanh trôi qua.

Trên quảng trường đổ thạch, tất cả mọi người được mở to mắt, mặc dù còn chưa bắt đầu giải thạch, thế nhưng bọn họ đã từ quá trình tuyển thạch của các vị đại sư học được rất nhiều kiến thức, mỗi người đều là gật gù, biểu tình được bừng tỉnh đại ngộ.

Mấy người Gia Vệ đi tới trong hội trường, trong tay bọn họ không nhiều không ít, đúng ba khối đổ thạch.

Gia Vệ chọn khối đổ thạch so với nắm tay còn nhỏ hơn một chút, tự nhiên bị rất nhiều người lờ đi, Trương Lệ Anh cũng tuyển hai khối đổ thạch, cũng không phải quá lớn, một khối cao đến nửa thước, hình dạng tròn, một khối khác thì cỡ như trái bóng đá, mặt ngoài tràn đầy vết nứt.

Có thể nói, khối đổ thạch lớn nhất của mấy người Gia Vệ, so với rất nhiều người tuyển đổ thạch thì là nhỏ nhất trong các khối nhỏ nhất.

Trong hội trường đã chuẩn bị tốt tốt máy giải thạch, còn có cả người thành thạo giải thạch, đây đều là Phí Vô Ứng an bài tốt trước đó, sở dĩ sắp xếp máy giải thạch, chính là muốn cho những người ở đây chứng kiến được tình huống khối đổ thạch được giải ra.

người đều là nhân vật cấp đại sư, đổ thạch bọn họ tuyển chọn có thể xác định sẽ xuất hiện bảo vật hiếm thấy, ít nhất những người này cũng có thể chứng kiến được Lão khanh phỉ thúy xuất thế.

Như vậy liền có thể đạt được hiệu quả tuyên truyền của hiệp hội đổ thạch, làm cho càng nhiều người biết đến đổ thạch.

“Tuyển thạch kết thúc, tiếp theo mới chân chính là phần đặc sắc, bây giờ chúng ta bắt đầu giải thạch.” Phí Vô Ứng lớn tiếp nói: “Là chủ nhà, tại hạ bất tài, trình tự giải thạch so đấu đổ thạch, liền để tại hạ bắt đầu trước.”

Nói xong, Phí Vô Ứng cho người đem một khối đổ thạch cao nửa thước lại, đặt vào máy giải thạch.

Không chần chờ, người giải thạch dựa theo Phí Vô Ứng dặn dò cắt hai bên khối nguyên liệu đổ thạch thô, tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn hai bên khối nguyên liệu đổ thạch thô, nhưng chỉ chốc lát sau, làm cho người ta thất vọng là bên trong dĩ nhiên không có gì.

Chẳng nhẽ giải thạch thất bại rồi ?

Tất cả mọi người hoài nghi, thế nhưng Phí Vô Ứng là hội trưởng hiệp hội ngọc thạch lớn nhất thế giới, khối nguyên liệu đổ thạch thô thứ nhất của hắn có khả năng thất bại sao?

Sau khi thấy biểu tình tự tin mười phần của Phí Vô Ứng, tất cả mọi người đều bình tâm lại, biết rằng khối nguyên liệu đổ thạch thô này cũng không đơn giản như vậy.

“Cắt tiếp.” Phí Vô Ứng trực tiếp đối với người giải thạch nói.

Không lâu sau, một khối thạch to lớn, liền bị cắt thành một hình hộp chữ nhật, dài hơn hai cm, rộng cùng cao đều trên dưới cm.

Ngay sau đó, Phí Vô Ứng lại dặn dò người giải thạch, để cho bọn họ trước tiên mài rồi chà.

Nhưng mà ngay sau khi người giải thạch cầm lấy khối hình hộp chà một chút, một tia lục quang liền xuất hiên trong mắt mọi người.

“Ra lục rồi.” Trong hội trường, không biết là ai lớn tiếng kêu lên, ngay lập tức cả hội trường đều sôi sục cả lên.

“Băng chủng.” Trương Lệ Anh bên cạnh Gia Vệ sau khi thấy điểm lục quang đó, hai mắt ngưng lại, nói nhỏ.

Gia Vệ sửng sốt, hắn cũng bổ tập kiến thức về ngọc thạch, biết phỉ thúy là loại cực phẩm trong cực phẩm, mà băng chủng so với phỉ thúy cũng chỉ là kém một bậc mà thôi.

Khối đổ thạch đầu tiên của Phí Vô Ứng liền giải ra băng chủng, đây coi như là khởi đầu tốt đẹp, đại phát.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio