Tuyệt Thế Toàn Năng

chương 27: ba mươi vạn làm tiền vốn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Phải tránh mặt nhau một thời gian dài, lần gặp mặt sau nhất định phải có thay đổi phi thường lớn mới có thể sao?

Gia Vệ nhíu mày nói nhỏ, hai chuyện, chuyện thứ hai thì đơn giản, nhưng chuyện thứ nhất rất khó thực hiện.

Liễu Tình là giáo viên tiếng Anh của lớp . Gia Vệ lúc nào cũng phải gặp mặt nàng một tuần năm lần, làm sao có thể tránh mặt nhau một thời gian dài được?

- Mày cũng đâu phải sau khi tốt nghiệp trung học xong thì không theo đuổi cô Liễu nữa, đợi sau khi thi vào đại học rồi làm tiếp hai chuyện này không phải tốt hơn sao?

Vương Cường nói, Gia Vệ đang suy nghĩ gì căn bản không giấu diếm nổi hắn.

- Đúng vậy, sau khi tốt nghiệp trung học xong là có thể cùng Tình tỷ xa nhau một đoạn thời gian rất dài. Đến lúc đó chúng ta cũng không còn là cô trò nữa.

Gia Vệ giờ mới ngộ ra, trên mặt xuất hiện một vẻ chờ mong.

- Tình tỷ...

Trên mặt Vương Cường lộ ra một bộ dáng tươi cười có chút hèn mọn, nói:

- Ngay cả xưng hô đều vô cùng thân thiết như vậy rồi, hai người các ngươi không phải luôn ở cạnh nhau đấy chứ?

Gia Vệ trắng mắt liếc Vương Cường, nói:

- Nếu như tao thật sự tán đổ được Tình tỷ, việc đầu tiên là mời mày một bữa cơm no nê.

- Hiện tại mày cũng phải mời tao đi ăn một bữa cơm no nê đi vì tao đã giúp mày đưa ra một ý kiến hay.

Trực tiếp đem cánh tay Gia Vệ gập lại ép ra sau lưng, đồng thời đẩy Gia Vệ hướng về phía cổng trường, Vương Cường vừa đi vừa nói.

Gia Vệ cười cười, cũng không có động tác gì, hai người cùng nhau đi ra khỏi trường học.

Đi được khoảng mười phút đồng hồ, Gia Vệ và Vương Cường đã tới phố ăn vặt bên cạnh trường học của bọn họ, hai bên vỉa hè trên con đường dài mấy trăm mét đều là quán bán hàng ăn, vừa thuận tiện lại thực dụng.

- Vào quán ăn Hồng Phúc kia đi, tao mấy hôm trước có vào trong đó ăn cơm, chỗ ấy làm đồ ăn vô cùng ngon.

Vương Cường trực tiếp lôi kéo Gia Vệ hướng về một quán bán đồ ăn đi đến, tuy rằng trên đó viết nhà hàng Hồng Phúc, nhưng cũng không phải nhà hàng gì mà chỉ là quán ăn dựng tạm, bên trong có mấy cái bàn lớn.

Hai người đi vào bên trong liền ngồi xuống, gọi món cá sốt cà chúa và sa lát khoai tây. Hai người, hai món ăn, cũng đủ để cho bọn họ ăn rất ngon lành.

- Chờ sau này, chúng ta cũng có thể tùy tiện vào một nhà hàng lớn như thế để ăn cơm, một bữa cơm tiêu phí mấy trăm đến mấy nghìn chính là chuyện bình thường a.

Vương Cường nhìn cách đó không xa một nhà hàng sang trọng bên kia đường, nói.

- Mày sao cứ theo đuổi những thứ bé tí như thế?

Gia Vệ trừng mắt liếc Vương Cường, nói:

- Nếu mày muốn đi vào chỗ đó ăn, tao sẽ mời mày đi ăn ở chỗ đó ngay bây giờ, đi thôi.

Vương Cường cũng không có đứng lên, hắn lặng lẽ cười, lắc đầu nói:

- Một bữa cơm phải mất hơn trăm đồng, không thích hợp với dân nghèo như chúng ta, người nghèo nên có cuộc sống của người nghèo, đây mới là đại tiệc của chúng ta.

Gia Vệ gật đầu, hai món cá sốt cà chua với sa lát khoai tây, đối với học sinh nghèo như bọn hắn mà nói chính là một bữa đại tiệc rồi.

- Yên tâm đi, lấy năng lực của hai anh em chúng ta, sau này còn không kiếm được tiền sao?

Gia Vệ nói, gắp một miếng nhỏ khoai tay sốt bỏ vào trong miệng.

- Tao nhất định phải giỏi hơn so với ông già của tao, ông ấy cả đời chỉ mua được một căn phòng nhỏ. Tao sẽ kiếm thật nhiều tiền để mua một căn biệt thự lớn gấp mấy lần căn phòng bây giờ, nhất định có thể làm ông ấy cười ngoác miệng mới thôi.

Vương Cường âm thầm nói, trên tay cũng không có nhàn rỗi, múc ít canh cá bỏ vào trong miệng, vẻ mặt cùng bộ dáng vô cùng hưởng thụ.

Mà lúc này, Gia Vệ cũng đã để đũa xuống, vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Vương Cường, nói:

- Khương Thiên bồi thường cho chúng ta số tiền ba mươi vạn đồng kia, còn đang cất bên trong tài khoản của tao kìa.

- Đúng vậy a, số tiền ba mươi vạn đó chúng ta còn chưa có mang ra ngoài a.

Vương Cường lại gắp một miếng khoai tây nhỏ, lúc này mới để đũa xuống, nói:

- Nhưng như thế thì làm được gì, số tiền ba mươi vạn đồng đó cũng không phải của chúng ta a.

- Không phải của chúng ta thì làm sao?

Gia Vệ lông mày nhíu lại, nói:

- Mày nói xem chúng ta quyên góp vạn, dùng ba mươi vạn đồng để cứu người tốt hơn, hay là quyên góp vạn thậm chí ba nghìn vạn đồng để giúp đỡ thật nhiều người tốt hơn?

Vương Cường vẻ mặt vừa chuyển, vừa cầm đôi đũa lên lại để xuống, nhếch miệng nói:

- Anh đi đâu để kiếm vạn, ba nghìn vạn đây?

- Mày ngu à, tiền đẻ ra tiền đó.

Gia Vệ vẻ mặt hưng phấn nói ra ý định trong lòng.

- Mày muốn nói, cầm số tiền ba mươi vạn đồng kia làm vốn liếng để tiền đẻ ra tiền hả?

Vương Cường nhướng mày, chần chừ sau một lát, hỏi.

Vương Cường biết rõ Gia Vệ là dạng người gì, trước kia Gia Vệ tuyệt đối sẽ không dám cầm ba mươi vạn đồng này để làm vốn liếng, phải biết rằng sự tình tiền đẻ ra tiền, đều có nguy hiểm của riêng nó.

Gia Vệ ngày trước thà rằng dùng ba mươi vạn đồng này giúp thiếu đi một ít người cũng sẽ không cầm ba mươi vạn đồng đó để đi đầu tư kiếm vạn hay ba nghìn vạn để giúp đỡ thêm nhiều người.

Hắn sẽ không mạo hiểm như vậy.

Nếu như đầu tư thất bại, số tiền ba mươi vạn đồng đó sẽ như nước chảy đi mất, như vậy bọn họ ngay cả một người đều giúp đỡ không nổi.

Thấy Vương Cường nhíu mày, Gia Vệ vội vàng nói:

- Hiện giờ kiếm tiền so với trước kia kiếm tiền khác nhau. Người thời đại trước chúng ta, có thể xây dựng cơ nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Nhưng mà thời đại bây giờ, không có tiền, không có cơ, đến cửa nhà cũng không làm được, còn nói cái gì là kiếm tiền nữa chứ?

Thấy Vương Cường trùn cơ không dám làm, Gia Vệ nói tiếp:

- Tao có lòng tin, số tiền ba mươi vạn đồng này, trong vòng một năm có thể nâng lên năm mươi vạn.

- Một năm kiếm hai mươi vạn?

Vương Cường vẻ mặt khiếp sợ, hai mươi vạn đồng đối với nhà bọn họ phải nhiều năm mới có thể kiếm nổi.

- Đây vẫn chỉ là năm thứ nhất, ba mươi vạn đồng trong vòng một năm sinh ra hai mươi vạn, đây không tính là nhiều gì. Gần đây tao có hay xem sự tình về phương diện đầu tư cổ phiếu, chỉ cần nắm chắc, trong vòng một năm tiền vốn nhân lên gấp mấy lần là chuyện bình thường.

Gia Vệ nói ra lời này, trên mặt tràn đầy thần sắc hưng phấn, có thể thấy được hắn không phải nhất thời cao hứng mà là đã sớm nghĩ đến cái kế hoạch này rồi.

- Thế nhưng, cái gì cũng có nguy hiểm của nó, đây chính là ba mươi vạn đồng a, nếu như thua sạch thì trong lòng chúng ta cũng không khỏi cảm thấy áy náy.

Vương Cường chần chờ nói. Số tiền này nếu như là của hắn, hắn rất có thể sẽ thống khoái mà đáp ứng. Nhưng đây lại không phải số tiền của bọn họ, mà là tiền của cả lớp dùng để giúp đỡ lẫn nhau.

Thần sắc hưng phấn trên mặt Gia Vệ biến mất, lông mày hơi hơi nhíu lại, một lát sau hắn mở miệng nói:

- Sự tình tiền đẻ ra tiền khẳng định có nguy hiểm, nhưng một cơ hội như thế, cứ như vậy bỏ qua thật khiến tao không thể nào cam lòng?

- Mày thật có lòng tin như vậy sao? Sau một năm sẽ kiếm được hai mươi vạn, sẽ không phải bồi thường chứ?

Sau một lát Vương Cường như đã đưa ra quyết định gì đó, vẻ mặt nghiêm túc quay qua Gia Vệ hỏi.

- Lòng tin tầm chín phần, bất cứ chuyện gì cũng khó tránh khỏi xảy ra biến số..

Gia Vệ chần chờ chỉ trong chốc lát, liền mở miệng nói.

- Chín phần sao, cũng đủ.

Vương Cường âm thầm cười, cắn mạnh một miếng bánh bao, nói:

- Làm đi, số tiền ba mươi vạn đồng này nếu như phải bồi thường, hai anh em chúng ta mỗi người kiếm hai mươi vạn. Cộng vào được bốn mươi vạn thừa ra để tính lãi. Lấy năng lực của hai anh em chúng ta sau này mỗi người kiếm hai mươi vạn, hoàn toàn không thành vấn đề.

- Làm thật?

Trên mặt Gia Vệ cũng lộ ra một bộ dáng tươi cười, hỏi lại.

- Vậy còn chờ cái gì, làm đi, không phải chỉ là ba mươi vạn đồng thôi à.

Vương Cường nói.

- Tốt, tan học ngày hôm nay, theo tao về nhà, chúng ta sẽ thương lượng một chút sự tình cụ thể, kỳ thực tao đã ngắm được một chỗ đầu tư tốt rồi. Chỉ là chưa chuẩn bị nói với mày như thế nào cho tốt thôi.

Gia Vệ nói, nếu như thấy không tốt, Gia Vệ cũng sẽ không đi làm.

Nói xong chuyện này, hai người thi nhau ăn lấy ăn để, lấy nước sôi làm rượu trắng, cùng chúc nhau thành công.

Quay về tới trường học, tiết học thứ nhất chính là tiết của Liễu Tình. Gia Vệ còn nhớ rõ ngày này tuần trước, là ngày đầu tiên hắn chân chính biến hóa, cũng chính là ngày hắn phát hiện mình thay đổi, đồng thời chủ động bắt đầu đối với Liễu Tình tiến hành theo đuổi.

Một đoạn thời gian trôi qua, mặc dù hiệu quả rất nhỏ bé, nhưng Gia Vệ đã rất hài lòng. Dù sao hôm nay Liễu Tình đã không ghét Gia Vệ gọi nàng là 'Tình tỷ' nữa, đồng thời Liễu Tình gặp phải phiền toái gì, cũng đã gọi cho Gia Vệ.

Lớp tiếng Anh, chẳng qua là để giáo viên sửa lại những lỗi thường gặp trong bài thi, dành ra một ít thời gian để các học sinh hỏi những vấn đề mình không hiểu.

Mà bởi vì sự tình buổi sáng, Liễu Tình ở trong tiết học cũng không có dồn hết tâm trí đi chú ý Gia Vệ, giống như chuyện phát sinh trong một tuần này đã đi vào quá khứ, đều không tồn tại vậy, Liễu Tình giống như Liễu Tình lúc trước, Gia Vệ giống như Gia Vệ lúc trước, hai người chính là quan hệ cô trò, cũng không có cái loại quan hệ đặc biệt gì.

Gia Cát Uyển Nhi cũng đã thay đổi, cả tiết học đều rất chuyên tâm nghe giảng, nhìn không chớp mắt, không hề giống như trước đây thỉnh thoảng quay xuống nhìn Gia Vệ ngồi sau mình.

Một tiết học, vội vàng trôi qua, sau khi tan học Liễu Tình liền rời khỏi phòng học.

- Người anh em, nhịn xuống, chờ sau khi mày thi đỗ đại học rồi thì lúc đó sẽ cho cô Liễu xem một con người hoàn toàn mới của mày.

Vương Cường lúc này vỗ vỗ vai Gia Vệ, nói ra.

Tình trạng học tập như bây giờ, rất phù hợp với cái gọi là điều kiện thay đổi ấn tượng đầu tiên như Vương Cường đã nói. Tình trạng này tiếp tục diễn ra, có thể quan hệ giữa Gia Vệ và Liêu Tình sẽ không còn mập mờ như trước đây nữa, nhưng tuyệt đối có thể trợ giúp cho Gia Vệ một lần nữa xây đắp hình tượng trong lòng Liễu Tình.

- Tao vẫn không đành lòng lắm.

Gia Vệ cười khổ nói, nếu như là hắn trước đây trong lớp tiếng Anh, hắn tất nhiên sẽ liên tục giơ tay, sau khi tan học cũng sẽ theo Liễu Tình đi vào phòng làm việc một chuyến.

Không lâu sau, âm thanh chuông vào học lại vang lên.

Ba tiết học kế tiếp, theo thứ tự là vật lý, hóa học và sinh học. Giáo viên vật lý chính là chủ nhiệm lớp Trương Tiên Chương, hắn hiện tại còn chưa có trở lại, cho nên cả tiết học này các học sinh đều phải tự học.

Giáo viên hóa học và giáo viên sinh học cùng lên lớp dạy một lúc. Phân biệt giảng giải qua một chút thang điểm của phần hóa học cùng sinh học trong bài thi trắc nghiệm tổng hợp, hai vị giáo viên đã ở trên lớp học đối với Gia Vệ trắng trợn khích lệ. Có điều đến lúc cuối hai giáo viên đều phân phó nhiệm vụ cho Gia Vệ, khiến cho Gia Vệ dở khóc dở cười.

Giáo viên hóa học và giáo viên sinh học như là đã thương lượng tốt với nhau từ trước vậy. Sắp tới thời gian tan học, đều đưa ra một nhiệm vụ cho Gia Vệ, đó chính là: tại ba lần thi thử kế tiếp này cùng kì thi vào trường đại học, trong bài thi trắc nghiệm tổng hợp đều có một phần câu hỏi thuộc về môn bọn họ, tất phải các câu đó ít nhất phải đạt trên % số điểm.

Nói cách khác, tổng là điểm. Trong đó hóa học chiếm bảy mươi tám điểm, nhất định phải đạt trên bảy mươi bốn điểm; sinh học chiếm bảy mươi ba điểm, nhất định phải đạt trên bảy mươi điểm.

Nếu như chủ nhiệm lớp cũng muốn xin Gia Vệ phần câu hỏi vật lý cũng phải đạt được trên % điểm mà nói, trắc nghiệm tổng hợp có điểm, Gia Vệ nhất định phải đạt trên điểm.

điểm, trong lịch sử của trường học từ lúc thành lập ra cho tới nay, cũng rất ít khóa có học sinh vượt qua được con số này. Nhưng mấy tên giáo viên lại ra tử lệnh cho Gia Vệ phải liều mạng mà làm mới khó nhau.

Gia Vệ chỉ có cười khổ đáp lời, ai bảo hắn đạt điểm tối đa trong kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp chứ.

Tuy rằng Gia Vệ đạt điểm tối đa trong bài trắc nghiệm tổng hợp chỉ là trong một lần kiểm tra nhỏ, nhưng lại là điểm số cao nhất từ trước tới này của trường. Nếu như Gia Vệ có thể ở kỳ thi thử lần đầu này làm bài trắc nghiệm tổng hợp đạt điểm tối đa nữa, như vậy sự rung động của Gia Vệ khi đạt điểm tối đa trắc nghiệm tổng hợp không chỉ dừng lại ở trường cấp ba Tân Hải này nữa đâu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio