Tuyệt Thế Toàn Năng

chương 29: thỏa hiệp

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Cô ta điên à, tới nhà tao làm gì?

Nhìn Tiền Nhạc Nhạc đang trong bếp giúp đỡ mẹ mình làm cơm, Gia Vệ thấp giọng nói.

- Người anh em, mày nói đúng, nữ nhân này thật không phải người như mày có thể đối phó.

Vương Cường âm thầm cười, vỗ vỗ bả vai Gia Vệ nói.

Không đợi Gia Vệ nói gì, Vương Cường liền trực tiếp chạy ra ngoài cửa. Khi ra đến cửa, Vương Cường xoay người lại nói:

- Tao cũng không muốn dây vào chuyện này. Nữ nhân này làm cho tao cảm thấy run, tao đi trước đây. Tí mày nói với mẹ nuôi một tiếng, để phần canh xương sườn hầm cho tao một ít, buổi tối tao tới ăn.

Nói xong, Vương Cường liền trực tiếp mở cửa đi về.

Mà Gia Vệ căn bản cũng không có để ý tới Vương Cường. Hắn chau mày nhìn cái thân ảnh trong phòng bếp kia, trong đầu trống rỗng, không biết nên làm sao để xử lý chuyện này.

Hắn vạn lần không ngờ, Tiền Nhạc Nhạc vậy mà lại đến tận nhà hắn, mà lại là lấy thân phận bạn gái của hắn để đến chơi nữa chứ.

Sau một lát, Gia Vệ cắn răng một cái sau đó liền tiến vào trong nhà bếp.

- Vệ vệ a, Nhạc Nhạc đến này, còn không mau tiếp đãi.

Thấy Gia Vệ đi tới, Trương Dung vẻ mặt tươi cười nói

Tiền Nhạc Nhạc cũng vừa đúng lúc xấu hổ cười cười, càng làm cho Trương Dung thêm vui vẻ.

Gia Vệ nhíu mày, nhưng thấy mẹ mình vui vẻ như vậy, cũng không có nói ra sự thật, liền nhìn về phía Tiền Nhạc Nhạc, nói:

- Chúng ta sang phòng khách nói chuyện một chút.

- Đi đi, mẹ ở đây không cần ai hỗ trợ, các con cứ đi ra ngoài nói chuyện đi.

Trương Dung thúc giục Tiền Nhạc Nhạc mau ra khỏi bếp.

Đi vào phòng khách, Tiền Nhạc Nhạc giống như thực sự là bạn gái của Gia Vệ, vẫn mang vẻ e lệ như lần đầu gặp mẹ chồng, chứ không phải cái bộ mặt lạnh lùng như ngày thường?

- Nói đi, tới nhà tôi, có ý tứ gì?

Gia Vệ mặc kệ Tiền Nhạc Nhạc, chính mình tự ngồi xuống ghế, vẻ mặt băng lãnh hỏi.

- Không có chuyện gì đâu, chỉ là tới thăm hai cô chú thôi mà.

Tiền Nhạc Nhạc nói, trên mặt bộ dáng tươi cười như trước, cũng không có khách khí với Gia Vệ, trực tiếp ngồi ở bên cạnh Gia Vệ.

Gia Vệ nhướng mày, trực tiếp dịch thân thể ra một chút, lạnh lùng nói:

- Tới gặp ba mẹ tôi? Tại sao lại phải tới gặp ba mẹ tôi? Cô làm như vậy sẽ chỉ làm cho Tiền Thiếu Suất ở cục cảnh sát ngồi lâu hơn thôi.

Câu trả lời của Tiền Nhạc Nhạc, Gia Vệ tự nhiên là hiểu nhầm biến thành một loại uy hiếp, nhất thời trong lồng ngực tràn đầy lửa giận.

- Điều kiện để cậu đáp ứng cứu Thiếu Suất đi ra ngoài, chính là muốn thân thể của tôi mà, chẳng lẽ sau khi có được thân thể của tôi rồi thì định một cước đá văng tôi đi sao?

Tiền Nhạc Nhạc nhìn về phía Gia Vệ, sắc mặt trở nên tái nhợt đi.

Mà làm cho Gia Vệ nghi hoặc chính là, hắn vậy mà không có nhìn ra một tia dối trá từ trong ánh mắt của Tiền Nhạc Nhạc, giống như câu nói này xuất phát từ tâm can của Tiền Nhạc Nhạc vậy.

- Dùng thủ đoạn để đối phó với một học sinh trung học như tôi, đáng giá lắm sao?

Gia Vệ cười nhạt lắc đầu, nói:

- Buổi sáng thứ bảy này tôi sẽ đi cục cảnh sát một chuyến để sửa lại khẩu cung một chút. Có điều Tiền Thiếu Suất rốt cuộc có thể ra ngoài hay không, không phải là thứ tôi có thể quyết định được.

- Chỉ cần cậu sửa khẩu cung là được, Thiếu Suất nhất định có thể ra tù.

Trên mặt Tiền Nhạc Nhạc cũng không có xuất hiện thần sắc vui mừng, mà là dùng giọng điệu rất bình tĩnh nói.

Gia Vệ gật đầu sau đó chỉ chỉ về phía cửa, nói:

- Cô bây giờ có thể đi, chúng ta cho tới bây giờ vẫn là người dưng, tôi không muốn cùng cô có bất kỳ quan gì.

- Thân thể của tôi, cậu không muốn sao?

Gia Vệ vừa dứt lời, Tiền Nhạc Nhạc liền trực tiếp hỏi.

Thanh âm bình thản, giống như là đang đàm luận một vụ giao dịch hàng hóa vậy.

Lông mày Gia Vệ nhăn lại, nghiêm túc, trào phúng cười lạnh một tiếng, nói:

- Không dám, có điều bảo em trai của cô cẩn thận một chút. Hắn nếu mà còn dám thương tổn đến Liễu Tình, hi vọng Tiền gia các cô chuẩn bị tốt một người nối dõi tông đường khác đi, tại thời điểm ta tự vệ sợ không biết sẽ đem hắn đánh thành cái dạng gì nữa đâu.

- Cảm ơn cậu.

Tiền Nhạc Nhạc đáp lời lại câu nói uy hiếp của Gia Vệ, trong hai mắt nàng lúc này còn có chứa một vẻ kinh ngạc nhìn về phía Gia Vệ.

Gia Vệ thấy vẻ kinh ngạc này trong mắt Tiền Nhạc Nhạc. Hắn cũng cảm thấy sửng sờ, tuy rằng hắn nhận biết Tiền Nhạc Nhạc mới được nửa ngày, thế nhưng nửa ngày thời gian này Gia Vệ dám xác định, từng cái biểu tình và mỗi một câu nói của Tiền Nhạc Nhạc đều là giả tạo, cũng không có thể hiện ra cảm xúc chân thực của bản thân.

Nhưng vẻ kinh ngạc trong ánh mắt cô ta lúc này lại là chân thật, Gia Vệ có thể nhìn ra.

Cũng không có tiếp tục kéo dài thời gian, Gia Vệ cũng không để cho Tiền Nhạc Nhạc nói với Trương Dung một lời tạm biệt, Tiền Nhạc Nhạc liền ly khai khỏi nhà Gia Vệ.

Không lâu sau đó, mẹ của Gia Vệ - Trương Dung bưng bát canh xương sườn hầm từ trong bếp đi ra, thấy chỉ có một mình Gia Vệ, nàng vội vã buông bát canh, nhìn về phía Gia Vệ đang ngồi trong phòng khách, lúc này mới hỏi:

- Cường Cường cùng Nhạc Nhạc đâu rồi?

Vừa mới hỏi xong, Trương Dung liền ngồi ở bên người Gia Vệ, kéo cánh tay Gia Vệ, nhỏ giọng hỏi:

- Nói cho mẹ nghe, con chừng nào mới đưa bạn gái về nhà tiếp đây?

Trong mắt Trương Dung tràn đầy sự vui mừng. rất rõ ràng đối với người con dâu tương lai này, bà phi thường hài lòng.

- Bạn gái gì, đó là bạn gái Cường Tử, là mẹ cứ nhận người ta làm con dâu đó chứ.

Gia Vệ sửng sốt, sau đó bịa thẳng ra một cái lý do cho có lệ.

- Bạn gái của Cường Cường?

Trên mặt Trương Dung xuất hiện một vẻ thất vọng, bất quá rất nhanh sau đó bộ dáng tươi cười lại đọng ở trên mặt, nói:

- Tốt, bạn gái của Cường cường này, rất tốt a, ta làm mẹ nuôi rất hài lòng, lúc nào con có thể mang đến cho mẹ một người con dâu như vậy, mẹ sẽ vô cùng hài lòng.

- Hì hì, mẹ, người yên tâm, con dâu mẹ khẳng định còn tốt hơn so với người này.

Gia Vệ âm thầm cười nói, tại vì trong lòng Gia Vệ, Tiền Nhạc Nhạc xác thực so với Liễu Tình còn kém nhiều lắm.

Trương Dung cười gật gật đầu, hỏi tiếp:

- Cường Cường mang theo bạn gái của nó về nhà hả?

- Đúng vậy, dẫn về gặp mẹ nuôi trước đó, còn chưa có gặp mặt mẹ chồng chân chính đâu.

Gia Vệ cười nói, nghĩ thầm tí nữa Vương Cường tới nhà ăn canh phải bắt hắn không thể để lộ mới được.

- Đứa nhỏ này, cơm nước xong rồi đi cũng không muộn mà.

Trương Dung cười mắng, nàng nghĩ một lúc liền bưng bát canh xương hầm lên, nói:

- Con mau mang cái này cho Cường Cường đi, ngày hôm nay hắn dẫn bạn gái về nhà, mẹ nên làm cho hắn chút ít đồ ăn.

Gia Vệ cười tiếp nhận bát canh, cầm một cái bát lớn, đổ ra một nửa, nói:

- Nó ăn không nhiều như vậy đâu, một nửa là đủ rồi, con đưa xong sẽ trở lại ngay.

Nói xong, Gia Vệ lập tức bước ra ngoài.

Nhà của Vương Cường ngay phía trên nhà Gia Vệ, hai nhà bọn họ là tầng trên tầng dưới. Gia Vệ đi không đầy một lát liền từ trên tầng đi xuống, về đến nhà.

Gia Hồng Ngạo cũng đúng lúc này trở về, người một nhà bắt đầu ăn cơm chiều, trọng tâm câu chuyện trong bữa cơm tối, dĩ nhiên là sự tình bạn gái của Vương Cường.

Sáng sớm ngày thứ hai, mới tinh mơ Vương Cường đã gõ cửa phòng Gia Vệ, hai người cùng đi đến trường.

Mà suốt dọc đường, Vương Cường lại là nói thầm rất nhiều, như là chịu rất nhiều ủy khuất vậy.

- Được rồi, buổi trưa hôm nay tao mời mày ăn cơm để bồi thường cho mày, được chưa?

Đi tới cổng trường học, Gia Vệ trực tiếp đứng lại, xoay người trừng mắt nhìn Vương Cường nói.

- Tao mời mày ra tiệm ăn cơm, mày nói cho mẹ nuôi cùng ba mẹ tao sự thật được không?

Vương Cường cũng trừng mắt lại.

Ngày hôm qua Gia Vệ bảo Vương Cường đừng để lộ chuyện này ra. Vương Cường cũng đã đáp ứng, đáng lẽ là không có việc gì, ai biết được mẹ của Gia Vệ - Trương Dung buổi tối lại trực tiếp tới nhà của Vương Cường để hỏi cho rõ chuyện này.

Vì để không làm lộ, Vương Cường chỉ có thể ở trước mặt cha mẹ mình thừa nhận. Cha mẹ Vương Cường nhưng thật ra lại rất cao hứng, gần tốt nghiệp trung học rồi cũng nên có bạn gái đi là vừa, thế nhưng cả đêm hôm qua mẹ của Vương Cường lại nói suốt một buổi tối với Vương Cường. Dặn dò Vương Cường không nên vì yêu đương mà bỏ bê bài vở. Trước tiên phải cố gắng đạt thành tích thật cao trong kì thi vào trường đại học rồi hãy tính đến chuyện yêu đương.

- Không quan hệ với tao, Vương thúc Vương thẩm cũng không phải không biết con người mày. Trước đây mày cũng yêu qua mấy người con gái rồi, bọn họ cũng không phải không biết. Hai ngày nữa bọn họ sẽ quên ngay thôi.

Gia Vệ âm thầm cười, ôm bả vai Vương Cường nói.

- Nói thì đơn giản, chuyện trước kia, tao ngay cả nói cho bọn họ cũng chưa từng. Càng không phải nói đến chuyện mang về nhà, hiện tại lại ra thế này lại còn mang ra cho mẹ nuôi xem qua nữa chứ, ba mẹ tao cả ngày cứ bắt tao mang bạn gái về nhà chơi một chút, tao phải làm sao bây giờ?

Trợn mắt nhìn Gia Vệ, Vương Cường nói.

- Vậy thì mang về chứ sao nữa.

Gia Vệ hai tay chìa ra, nói:

- Cái tên Tiền Thiếu Suất kia chính là con nhà giàu có a. Tiền Nhạc Nhạc là chị gái của hắn, chắc chắn là con gái nhà giàu. Mày nếu như có thể đem Tiền Nhạc Nhạc thu vào trong tay, nửa đời sau của mày cũng chả cần phải cố gắng phấn đấu nữa.

- Thôi bỏ đi, ngay cả mày cũng làm không được, tao có thể đối phó được sao?

Vương Cường bĩu môi, nói:

- Nữ nhân như vậy, tao lại càng không dám trêu chọc. Mày cũng đừng kích tao, ngày nào đó ba mẹ tao hỏi mạnh quá, tao đành phải ăn ngay nói thật thôi.

- Mày nếu đã đỡ đòn thì cố hết sức đỡ đòn đi, tính mệnh hai anh em mình đều nằm trong tay mày cả đấy.

Gia Vệ trực tiếp ôm lấy Vương Cường, cả người treo ở trên người Vương Cường, bắt đầu chơi xấu.

Dọc đường trêu chọc lẫn nhau, thoáng cái hai người đã đi đến phòng học. Lúc này trong phòng còn chưa có ai đến, hai người liền cầm lấy cây chổi lau nhà bắt đầu quét dọn vệ sinh phòng học.

Ngày hôm nay không phải phiên hai người bọn họ trực nhật. Nhưng mà hôm nay hai người bọn họ nổi hứng muốn đem phòng học quét dọn thật sạch sẽ.

Bởi vì, ngày hôm nay thầy Trương chủ nhiệm lớp của bọn họ sẽ trở về. Yhứ hai đầu tuần Trương lão đầu đã ngồi xe lửa đi Hạ Môn, cuối cùng có tìm được hiệu trưởng Khâu Xương Minh hay không thì Gia Vệ bọn họ không biết được. Nhưng Gia Vệ cùng Vương Cường biết, thầy Trương là vì bọn họ, mấy ngày nay bôn ba vất vả khẳng định chịu không ít khổ cực.

Toàn lớp người nào cũng biết, thầy chủ nhiệm lớp của bọn họ có chứng say xe, bình thường căn bản sẽ không đi xa nhà, chuyến đi Hạ Môn lần này khẳng định tiêu hao của thầy nửa cái mạng.

- Không biết Trương lão đầu bây giờ đã trở về chưa, chúng ta còn phải kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp nữa, không biết thầy còn có thể đến làm giám thị hay không đây?

Vương Cường vừa quét dọn, vừa nói.

- Yên tâm đi, đến khi kiểm tra trắc nghiệm tổng hợp. Trương lão đầu nhất định sẽ trở về. Cuối tuần này sẽ bắt đầu kì thi thử đầu tiên, Trương lão đầu cho dù là liều cái mạng già, cũng nhất định phải trở về.

Gia Vệ nói.

- Vậy thì đem phòng học quét dọn thật sạch sẽ đi, để cho Trương lão đầu sau khi trở về sẽ có một loại cảm giác như quay về nhà.

Vương Cường âm thầm cười nói.

Thầy Trương chủ nhiệm lớp đi Hạ môn, chủ yếu là vì sự tình Vương Cường và Gia Vệ bị đuổi học. Những sự tình khác chỉ cần gọi điện thoại thông báo cho Khâu hiệu trưởng là đã có thể giải quyết, nhưng sự tình đuổi học Vương Cường cùng Gia Vệ nếu không có chứng cứ chân thực bày ở trước mặt Khâu hiệu trưởng, không phải là có thể giải quyết dễ dàng như vậy.

Cho nên thầy Trương chủ nhiệm lớp lần này đi Hạ môn, mang theo một ít chứng cứ cùng bài thi trắc nghiệm của Gia Vệ cùng Vương Cường để cho Khâu hiệu trưởng sớm một chút giải quyết chuyện này, khiến cho Gia Vệ cùng Vương Cường nhanh lên một chút quay trở lại trường học, nếu không sẽ không kịp cho kì thi đại học.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio