Tuần Duệ liếc sang phía Dương Ân, vẻ mặt mới lộ ra nụ cười nhạt: “Cũng không tính là quá ngốc nghếch!”
Dương Ân tu luyện quên mình suốt một canh giờ, chưởng pháp ngày càng thuần thục, chưởng lực cũng ngày càng mạnh mẽ, phảng phất như huyền khí trong lòng bàn tay đã hình thành một vòng xoáy.
Lực xoắn ốc mạnh mẽ rơi vào nham thạch, viên nham thạch đó hiện lên một hình nắm đấm, nhưng xung quanh viên nham thạch không hề vỡ tung ra như lần trước.
Dương Ân dừng lại, chăm chú quan sát viên nham thạch rồi cười nói: “Trong nhu có cương, đúng là như vậy”.
Một lúc sau, viên nham thạch đã hóa thành bụi phấn.
Chưởng kỹ tiến vào giai đoạn đạt thành, uy lực tăng thêm một bước.
Dương Ân muốn đến cảm ơn Tuần Duệ nhưng lại thấy lão già đang ngáy khò khò trong thạch thất.
Dương Ân nhìn Từ Kiều Hoa đang ngồi bên trong và nói: “Từ Kiều Hoa, hầu hạ ông Tuần cho tốt, ngươi cũng sẽ có lợi”.
Từ Kiều Hoa còn tưởng cái lợi này là do Dương Ân cho, bèn yểu điệu nói: “Cảm ơn thiếu gia”.
Dương Ân mặc kệ Từ Kiều Hoa, sau đó vẫy tay với Tiểu Hắc.
Chờ Tiểu Hắc nhảy đến vai hắn thì hắn cũng xoa đầu nó theo thói quen: “Mày đi xem Khỉ Gầy với Tiểu Man sao rồi đi, không cần ở bên tao mãi đâu”.
“Gâu gâu!”, Tiểu Hắc liếm tay Dương Ân, sủa liên tiếp mấy tiếng rồi nhảy xuống khỏi vai hắn, chạy nhanh về khu cũ.
Dương Ân ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực: “Mong là các ngươi sẽ ổn, ta nhất định sẽ đưa các ngươi đi cùng, nói được làm được!”
Dương Ân luôn luôn tự tin như thế, tất cả đều được rèn luyện từ trong nhà tù này.
Hắn đã có trái tim của một kẻ mạnh.
Bình minh lên cao, một ngày mới lại đến.
Ngày nào Dương Ân cũng phải hấp thụ tử khí rồi mới xuống núi.
Lúc này, mặc dù hắn có dây xích dưới chân nhưng vẫn tỏa ra một cảm giác xuất trần, khiến Từ Kiều Hoa đi sau hắn lộ vẻ si mê.
Dương Ân dẫn Từ Kiều Hoa xuống núi thì thấy Đổng Mập cùng mấy chục tên ngục nô khác đang cung kính chờ đón: “Bái kiến thiếu gia!”
Trong ngục này đa số đều là ngục nô, cũng chỉ có mình Dương Ân là tự xưng thiếu gia thôi.
“Sau này các ngươi đều là người của bang Võ Hầu, không còn là người của bang Hắc Tinh nữa.
Không lâu nữa lão đại của các ngươi sẽ tới đây, lúc ấy các ngươi cũng phải cung kính với hắn ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo!”, Dương Ân bình tĩnh nói với Đổng Mập và đám người.
“Vâng, thiếu gia!”, đám người đồng thanh đáp.
Khi chứng kiến sự mạnh mẽ của Dương Ân, bọn chúng đã không dám nghi ngờ hắn nữa.
Còn ai dám một mình chiến hàng trăm người như vậy chứ? Ai có thể đấm chết Hắc Tinh chỉ trong một quyền? Ai có thể sống mái với lang tướng như vậy?
Thiếu niên này đã làm tất cả.
Nơi này có thể giam ngục nô cả đời, nhưng e là không thể giam nổi một con rồng đang trưởng thành như hắn.
“Các ngươi cũng biết chuyện rồi đó, ta chuẩn bị đi khiêu chiến Vương Bát Cân và Chu Huyết Long, các ngươi có muốn đi cùng không?”, Dương Ân nói với đám ngục nô.
“Nô tài sẽ đi theo thiếu gia!”, Đổng Mập cùng đám ngục nô đáp lại.
Bọn chúng đều muốn chứng kiến xem Dương Ân có thể lấy một địch hai và trở thành lão đại của khu mới hay không.
Nếu thật sự chiến thắng thì bọn chúng sẽ được sống yên ổn thoải mái.
Còn nếu thua thì cùng lắm lại chọn một lão đại khác chứ chẳng tổn thất gì.
Dương Ân mỉm cười, không ngăn chúng lại.
Đoàn người hùng hổ đi về nơi Vương Bát Cân đang ở.
Địa điểm khiêu chiến lần này đặt tại địa bàn của Vương Bát Cân, ai bảo người ta xếp hạng cao hơn Dương Ân và Chu Huyết Long chứ.
Trong thời gian đoàn Dương Ân đến địa điểm, trên đường có không ít ngục nô nhìn thấy bọn họ, nghị luận ầm ầm.
“Thiếu niên dẫn đầu đó chính là Dương Ân sao? Nhìn thế mà cũng giết được Hắc Tinh á?”
“Chắc là hắn đó, nhìn cũng anh tuấn thật, không biết sao mà bị đẩy vào ngục nữa, tiếc ghê!”
“Dương Ân khiêu chiến hai lão đại một lúc đấy, cuộc chiến này không dễ đâu, chúng ta mau đi xem đi.
“Lấy một địch hai, tự tìm đường chết!”
…
Dương Ân không quan tâm mấy lời xì xào đó mà đi thẳng đến địa bàn của Chu Huyết Long.
Đây là khu cũ, cao cấp hơn khu cũ, cho nên các phạm nhân cũng mạnh hơn chút.
Nơi đây có ngục nô đang chặn bọn Dương Ân lại, trong đó có tên khí thế cực kỳ hung hãn, vừa nhìn đã thấy không phải loại thân thiện gì.
Từ Kiều Hoa bước lên trước nói: “Cách Hổ, các ngươi làm gì vậy, mau tránh đường!”
Cách Hổ dẫn đầu đoàn người, cũng là một trong đàn em Kim Cương của Chu Huyết Long.
Gã ta là một người đàn ông tầm tuổi, cao to khỏe mạnh, xăm hình mãnh hổ trên tay, nhìn khá đáng sợ.
Cách Hổ nghiền ngẫm nhìn Từ Kiều Hoa: “Hóa ra là Từ Kiều Hoa, nhìn thân hình cũng quyến rũ đấy.
Nếu không muốn chết thì qua đây chơi cùng ông, còn thằng nhóc kia thì tốt nhất nên từ bỏ việc khiêu chiến đi”.
Từ Kiều Hoa còn đang định đáp lời thì Dương Ân đã đi về phía Cách Hổ, vẫy xà beng trong tay rồi vung về phía đầu gã ta, kiêu ngạo hét lên: “Đánh!”.