Lay động tộc Man di, chấn động triều đình và dân chúng, thành Vương hầu, chống lại càn khôn!
Lời nói này khí phách như vậy, kinh động nhiệt huyết tới vậy nhưng có mấy người làm được chứ?
Dương Ân không phải thằng ngốc, hắn có thể hiểu được ý nghĩa của lời này, đồng thời cũng biết Tuần Duệ nói đúng.
Hắn siết chặt nắm đấm, nói: “Nhất định có một ngày cháu sẽ làm được, nhưng cháu sợ ngày này còn lâu mới tới, nên xin tiên sinh hãy chỉ bảo thêm cho cháu!”
Dương Ân đổi cách gọi từ “Ông Tuần” thành “tiên sinh” đã có thấy địa vị của Tuần Duệ trong lòng hắn cũng đã thay đổi.
“Ha ha, ngươi quá coi trọng ta rồi.
Ta là mưu sĩ, không phải người luyện võ, có thể mưu tính được mất nhất thời, có thể mưu tính chuyện năm, nhưng không thể giúp ngươi thành Vương hầu!”, Tuần Duệ loé lên vẻ khôn ngoan trong đôi mắt già nua, cười nói.
“Vậy thì xin tiên sinh thay cháu mưu tính chuyện của năm sau ạ!”, Dương Ân trả lời.
Hắn tự đặt ra cho mình một mục tiêu, là trong vòng một năm, không chỉ hoàn toàn thoát khỏi thân phận ngục nô mà còn trở lại Vương thành, hắn muốn khôi phục lại nhà họ Dương.
Thời gian có vẻ rất ngắn, nhưng Dương Ân lại hết sức tin tưởng, vì hắn đã có được Thái Thượng Cửu Huyền quyết và thuật Long Quy lật biển.
Đương nhiên, cũng không thể xem nhẹ sự tồn tại của Tiểu Hắc.
Trong thời gian này, nó luôn ở bên cạnh hắn, không lấy ra lão dược, linh dược gì, nhưng hắn rất rõ, Tiểu Hắc làm như thế là có nguyên nhân của nó.
Hoặc là chỉ cần nó sẵn lòng thì lúc nào cũng có thể thay hắn đi lấy lão dược, linh dược về.
“Căn bản võ thuật của ngươi không tệ, cũng đã tích đủ đá Xích Cương, chỉ cần có thể sống được ở quân đoàn Tử Thần thì chắc chắn là sẽ sống tiêu dao tự tại, sau này lại nghĩ con đường tương lai cũng không muộn, vì sao lại gấp gáp định ra chuyện một năm?”, Tuần Duệ hỏi.
“Cháu có thể đợi được nhưng cha mẹ và em trai cháu không đợi được!”, Dương Ân hít sâu một hơi, nói.
“Thật là một người con hiếu thuận, vậy thì ta sẽ giúp người mưu tính chuyện trong một năm tới”, Tuần Duệ loé lên vẻ tán thưởng trong ánh mắt mà nói.
Sau đó, ông ta mở bầu rượu uống một ngụm rồi mới thể hiện ra thần thái hào hứng nói: “Thế nhân chỉ biết mưu sĩ Tuần Duệ ta viết “ cuốn bàn luận về tai hoạ đất nước” là những tà thuyết hại dân, mà không biết đạo thuốc đắng dã tật.
Bây giờ chuyện cá nhân của ngươi còn nhỏ hơn chuyện của một quốc gia, nhưng đạo lý tương thông, ngươi đắc tội Vương hầu, đây là một tội.
Tội thứ hai là ngươi hại cha mẹ mất tước vị.
Tội thứ ba là ngươi hại em trai ngươi mất chức trạng nguyên khoa văn.
Ba tội này không giải được thì ngươi khó mà yên lòng, nhưng ba tội này cũng chỉ quy về tội thứ nhất, dựa vào thực lực của ngươi bây giờ cũng khó mà tự bảo vệ mình, muốn thoát tội thì càng không dễ dàng.
Cho dù ngươi đã tích đủ đá Xích Cương thì đến quân đoàn Tử Thần cũng không khác gì đi vào đường chết, Vương hầu sẽ không để ngươi sống.
Yên ổn cho dù nha đầu kia muốn bảo vệ cho người thế nào cũng không ngăn được”.
“Nếu ngươi làm theo những lời ban đầu ta khuyên, ba năm lập được quân công, giành được chức thống lĩnh, năm năm tranh chức thiếu tướng, mười năm có thể ngồi lên chức Đại tướng quân trấn Man di, áo gấm về làng, tới lúc đó lại phong hầu, Vương thất chắc chắn sẽ không dám làm khó ngươi.
Hoàng gia nhất định cũng cho ngươi một bậc thềm mà nghênh ngang đi xuống.
Nhưng ngươi muốn trong một năm hoàn thành việc của mười năm thì đây chính là chuyện còn khó hơn đường lên trời, nhưng… Ngươi đã muốn mưu tính chuyện một năm thì phải chuẩn bị tinh thần chín chết một sống, chính là luôn trở thành tử sĩ tiên phong, chiến vương Tử Thần, nếu có thể làm được thì việc lớn ắt thành!”
Tuần Duệ nói tới mưu sự thì càng hào hứng, giống như trẻ ra tuổi, nhưng cũng không thể sánh với những ngày trước.
“Trí tuệ thật thâm sâu!”, Dương Ân nhìn dáng vẻ của Tần Duệ không khỏi thầm tán thưởng một tiếng.
Nếu Tuần Duệ nghe thấy lời nói này của Dương Ân thì không biết cười bao nhiêu đêm không khép được miệng.
“Tử sĩ tiên phong, chiến vương Tử thần?”, Dương Ân nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Đúng vậy, quân đoàn Tử Thần là chiến đội để ngục nô xông pha chiến đấu, giết người Man di, vốn dĩ chính là đưa ngục nô vào đường chết, có thể sống được thì không tàn phế cũng điên dại, không có mấy kẻ có kết cục tốt, nhưng mười mấy năm trước lại xuất hiện một “chiến vương Tử thần” chân chính thông tuệ con đường Tử thần, một đường thành Vương, từ đó mà khiến tộc Man di khiếp sợ, được Triều đình phong thành Hầu tước, có quyền giết trước tâu sau!”, Tuần Duệ bình tĩnh nói.
“Vị đó là chiến vương Tử thần xếp trong hàng ngũ người đứng đầu!”, Dương Ân thất thanh kinh ngạc hô lên.
Hoàng triều Đại Hạ có vương giả mạnh nhất mà chiến vương Tử thần lại xếp trong người đứng đầu, con đường Tử Thần không kẻ nào đánh bại được, đã vang danh hơn năm.
“Không sai chính là hắn!”, Tuần Duệ khẽ gật đầu đáp lời, sau đó ông ta lại nói: “Trong vòng một năm, người khác có thể trở thành nhân tướng đã là thiên tài, muốn trở thành chiến vương Tử thần thì cực kỳ khó.
Vị chiến vương Tử Thần này đã phải sống trong quân đoàn Tử thần đủ năm mới đánh giết một đường trở thành chiến vương.
Ngươi muốn đánh giết một năm thì khó như lên trời, ta khuyên ngươi đừng đi con đường này, vẫn nên đi từng bước an toàn vẫn hơn!”, Tuần Duệ để nghị nói.
Dương Ân tỏ vẻ kiên định nói: “Nếu chỉ có một con đường nhanh nhất phải đi thì cho dù là phải xông vào cửa địa ngục thì cháu cũng phải đi.
Con đường khác phải đi quá lâu, cháu sợ họ không đợi được”..