Dương Ân khẽ vuốt ve Tiểu Hắc trên vai, mỉm cười lẩm bẩm: "Vốn dĩ tao đang muốn đi đến khu một chuyến, vậy mà bọn chúng lại tự tìm tới cửa".
Rất nhanh sau đó, Dương Ân đã đi theo Đổng Mập đến nơi xảy ra chuyện.
Quách Kinh Sử đang nhào nặn bờ mông của Từ Kiều Hoa, trên mặt lộ ra vẻ đắc thắng, cười khả ố: "Thật sự là rất đàn hồi nha!"
“Bà đây coi như xui xẻo bị heo ủi!”, Từ Kiều Hoa chịu đựng mắng.
“Đúng rồi, lát nữa ta sẽ bắt ngươi về rồi ủi một cú thật tốt, xem ngươi có còn mạnh miệng như vậy không!”, Quách Kinh Sử cười nói.
Ngục nô xung quanh đều đỏ hết cả mắt, bọn chúng cũng muốn được hưởng thụ người đẹp giống như Quách Kinh Sử.
Mặc dù trên sơn ngục cũng có một số nữ nhân khác, nhưng đa số đều vô cùng xấu xí, thậm chí già cả tàn tật, hiếm có nữ nhân nào có sức quyến rũ được như Từ Kiều Hoa.
Những phụ nữ trẻ hơn một chút từ lâu đã được chỉ định làm kỹ nữ phục vụ quân đội, tất nhiên sẽ không bị đày ra đây.
Khi Dương Ân đi tới phía trước, ngục nô hai bên trái phải đều lui ra nhường một đường, cung kính gọi: "Thiếu gia!"
Người khác đều thích kính trọng gọi hắn là "lão đại", nhưng Dương Ân lại không thích, vì vậy tất cả ngục nô ở đây đều gọi hắn là "thiếu gia".
Quách Kinh Sử nhìn Dương Ân bằng nửa con mắt, khinh bỉ nói: "Đứa nhóc con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh mà đã dám xưng vương ở đây sao? Ta thật không biết phải nói gì nữa!"
Dương Ân lãnh đạm nhìn Quách Kinh Sử nói: "Thả người ra thì ngươi còn có thể nguyên vẹn bò trở về".
“Ha ha, nếu như ta không thả thì sao?”, Quách Kinh Sử chế nhạo nói.
“Nếu như ngươi không thả người, thì ngươi sẽ phải để lại một hai bộ phận trên người ở lại đây, hoặc là… dứt khoát để lại đầu của ngươi ở đây đi!”, Dương Ân đáp lại.
"Khẩu khí lớn lắm, tới đây, để cho ta nhìn thử một chút ngươi có bản lĩnh gì có thể đem đầu ta đặt ở nơi này!", Quách Kinh Sử thân là chiến sĩ đỉnh cấp, hết sức tự tin, giao Từ Kiều Hoa cho một tên đứng sau lưng, rồi bước về phía Dương Ân.
Quách Kinh Sử đi tới trước mặt Dương Ân, cách nửa thước liền xé chiếc áo ngục nô đang mặc trên người, để lộ ra hàng loạt vết sẹo loang lổ, vỗ ngực nói: "Lúc ta đang chém giết trên giang hồ, ngươi còn không biết đang bú sữa mẹ ở cái xó xỉnh nào.
Có bản lĩnh thì thử động vào ông đây này, xem ông đây có đá nát bi của ngươi hay không!"
“Ngươi rất tự tin, lỡ đâu chỉ có bi của ngươi bị nát thì sao?”, Dương Ân nhìn Quách Kinh Sử nói.
"Nói nhảm, ông đây là cao thủ số một dưới trướng của Ngải lão đại.
Chỉ cần ta muốn, ta hoàn toàn có thể dễ dàng lấy được một vị trí lão đại, cho nên ngươi tốt nhất phải biết điều một chút, mang hết đá Xích Cương ra cống nạp cho khu , như vậy các ngươi còn có thể sống an toàn hơn một chút.
Đợi đến khi liên minh mấy lão đại của phe ta hợp thành quân đoàn Tử thần tới đây thì ngươi lại tỏ ra anh hùng cũng không muộn.
Còn bây giờ, mau ngồi xổm xuống cho ta, đừng có mà trưng ra cái bộ mặt ngựa non háu đá đó trước mặt ta, trừ khi ngươi muốn chết nhanh hơn!”, Quách Kinh Sử nói với Dương Ân như đang dạy dỗ một tên hậu bối, đồng thời còn vươn tay ra định túm lấy mặt của Dương Ân, hoàn toàn không coi Dương Ân ra gì.
Trước khi tay của hắn ta chạm được tới mặt của Dương Ân, hắn ta đã bị Dương Ân nắm chặt tay lại trước một bước, hắn ta nhíu mày, muốn rút tay về nhưng không được, sắc mặt khẽ biến đổi, tay còn lại xuất quyền đấm vào mặt của Dương Ân.
Một quyền này đánh ra huyền khí rất dày, vô cùng bạo ngược, nhất quyết muốn dồn Dương Ân vào chỗ nguy hiểm.
Đáng tiếc, một quyền này của hắn ta còn chưa kịp đánh trúng mặt của Dương Ân, thì Dương Ân đã đá ra một cước cực nhanh, trực tiếp đá vào hạ bộ của hắn ta.
Á!
Quách Kinh Sử bị đá văng ra xa, hai chân kẹp chặt yếu ớt, nước mắt lưng tròng, gào thét: "A...!bể...!bể..."
Âm thanh chói tai đó xuyên thẳng vào tai của bọn ngục nô đi cùng với Quách Kinh Sử, khiến cho bọn chúng vô cùng sợ hãi, vội vàng kẹp chặt cái chân thứ ba của mình trong vô thức.
Quách Kinh Sử là chiến sĩ đỉnh cấp, phản ứng của hắn ta lúc bình thường vô cùng nhanh nhạy, nhưng ở trước mặt thiếu niên này lại bị đá bể bi, đây là do Quách Kinh Sử quá khinh địch hay là do thiếu niên này quá mạnh mẽ?
Không đợi mấy tên đồng bọn của Quách Kinh Sử kịp chạy tới, Dương Ân đã túm tóc Quách Kinh Sử, đập mạnh đầu của hắn ta vào đầu gối của mình, khiến hắn ta trong nháy mắt máu mũi chảy đầm đìa, kêu la thảm thiết.
Dương Ân lạnh lùng cúi xuống nói: "Dám tỏ vẻ trước mặt Tử tước ta, cũng không xem lại bản thân mình là cái thá gì!"
Vừa dứt lời, hắn đã ném Quách Kinh Sử về phía đám ngục nô đồng bọn một cách tàn nhẫn.
Mấy tên đồng bọn nhìn thấy cảnh đó mà thất kinh, không có ai đi ra đỡ Quách Kinh Sử, cả đám vội chạy tán loạn để thoát thân.
Quách Kinh Sử ngã xuống đất rồi ngất đi trong đau đớn.
Ánh mắt Dương Ân rơi vào tên ngục nô vẫn đang nắm chặt Từ Kiều Hoa, gầm lên: "Còn không thả người!"
Thanh âm này khí thế bừng bừng, vang rền như tiếng sấm, tên ngục nô kia vô cùng kinh hãi, run run đẩy Từ Kiều Hoa ra.
"Mỗi người tự bẻ gãy một cánh tay thì có thể rời đi", Dương Ân hướng về đám ngục nô khu lạnh lùng nói.
“Ngươi thật sự cho rằng có thể thắng hết bọn ta hay sao? Cùng nhau hạ hắn đi!”, có tên nào đó bất mãn hét lên một tiếng, sau đó dùng xà beng sắt đánh vào Dương Ân.
Một đòn này của tên kia lóe lên huyền khí giống như linh xà, chớp mắt liền lao đến cổ họng của Dương Ân.
Ngay khi tên kia cho rằng mình chắc chắn đâm trúng cổ họng của Dương Ân, Dương Ân chỉ đưa hai ngón tay lên liền có thể kẹp cứng xà beng sắt, hai ngón tay này quả thực vô cùng linh hoạt.
"Riêng ngươi thì phải bẻ gãy hai cánh tay!", sau khi Dương Ân tuyên bố số phận của tên ngục nô, hắn dùng ngón tay kéo xà beng sắt, khiến tên kia chúi về phía trước, tay còn lại của hắn thò ra, trực tiếp nắm lấy vai tên ngục nô, không đợi tên kia kịp phản ứng lại, Dương Ân đã dùng sức bóp nát bả vai của tên ngục nô kia.
Rắc!
Á!
Tiếng xương cốt vỡ vụn hòa cùng tiếng kêu thảm thiết của tên ngục nô vang lên khiến người ta ớn lạnh..