Tuyệt Thế Võ Thần

chương 120: 120: lại thêm một kẻ chết

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hàn Vô Tình không đi tới hoặc chạy tới Dương Ân mà là nhảy tới, như một thây ma, nhảy từng bước, nhưng tốc độ và cao độ của từng bước nhảy vượt quá phạm vi của thây ma thông thường, hai cánh tay giống như binh khí thần thánh giận dữ chém xuống Dương Ân, hai luồng sáng xanh rơi xuống, đuổi đánh chèn ép Dương Ân.

Dương Ân ngước mặt lên, vẻ mặt mang đầy ý chí chiến đấu, gậy sắt như cầu vồng liên tiếp đánh tới.

Chiếc gậy sắt như gió giật mưa bão, giống như mũi tên mạnh mẽ lao ra, huyền khí ép đến mức dài tới hai trượng, đã đủ để so sánh với nhân tướng sơ cấp.

Bão Vũ Thương quyết của Dương Ân đã bước vào giai đoạn hoàn mỹ, thi triển ra đã không còn sơ hở, hắn cảm thấy đã đủ để làm nổ tung Hàn Vô Tình.

Đáng tiếc, thực tế lại không như vậy, Hàn Vô Tình coi thường đòn tấn công này, hai tay xông thẳng vào chịu trận.

Ngoài việc trên cánh tay lộ ra vài vết gậy thì không có vết thương nào lớn, có thể thấy thân thể của gã sau khi biến thành thây ma thì mạnh mẽ đến thế nào.

Dương Ân thật không ngờ, Hàn Vô Tình lại thô bạo xông vào giữa đòn gậy liên hoàn của hắn mà không hề bị thương.

Hắn không nhịn nổi mà kêu lên: “Mạnh thế cơ à!”

Hắn không kịp lui, bị Hàn Vô Tình xông tới bóp cổ, cắn vào vai của hắn.

“Cái thứ ghê tởm này cút ra!”, đương nhiên, Dương Ân không thể để Hàn Vô Tình cắn mình được.

Ở chỗ hắn đứng có thuỷ huyền lực đang điên cuồng được thu nạp vào cơ thể.

Dưới sức ép của trận đại chiến, chớp mắt đã đả thông hai khiếu, huyền tinh khí Tiên Thai trong hạch đào dâng trào càng mạnh mẽ, khiến hắn bộc phát ra năng lượng cực lớn, đầu gối hung hăng thúc vào phần bụng của Hàn Vô Tình.

Bụp!

Một cú chạm ít nhất cũng khiến phần bụng dưới của Hàn Vô Tình bị đụng nát.

Mà tất cả những điều này đều không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Thân thể của Hàn Vô Tình bị đụng bay ngang, phần bụng dưới cũng không bị đánh nát, hai tay vẫn bám chặt vào cổ Dương Ân, nhưng động tác hạ miệng xuống cắn thì không nhanh lắm.

Dương Ân cau mày, hai đầu gối huých liên hoàn, bắt buộc phải khiến Hàn Vô Tình bị đánh bay.

Hàn Vô Tình lại sống chết giữ chặt cổ Dương Ân không buông, khiến Dương Ân bắt đầu cảm thấy ngẹt thở.

Móng tay sắc nhọn kia chọc thủng thiền y của hắn, đâm thẳng vào cổ họng muốn bóp chết hắn.

Tiểu Hắc không biết từ đâu xông tới, cắn lên cánh tay của Hàn Vô Tình.

Hàn Vô Tình căn bản là không thèm để ý đến Tiểu Hắc, sau khi gã biến thành thây thì hai tay cứng như gang thép, sao có thể bị một con chó làm bị thương.

Đáng tiếc là gã đã lầm.

Con chó đen nhỏ này có hàm răng vô cùng sắc bén, cắn thẳng vào cánh tay của gã khiến máu xanh phun ra ào ạt thành tia.

Không đợi Hàn Vô Tình cảm thấy đau đớn, Tiểu Hắc đã nhảy đến cánh tay còn lại của gã mà cắn.

Gã muốn vẩy ra đã không kịp nữa, một cánh tay đã bị cắn đứt.

Trong phút chốc Dương Ân được giải thoát, xà beng đã được dồn nén tất cả sức mạnh, hung hăng quét ngang qua bụng dưới của Hàn Vô Tình, huyền tinh khí Tiên Thai cuộn trào mãnh liệt như làn sóng, đánh tới tận dạ dày trong bụng dưới của Hàn Vô Tình.

Hàn Vô Tình chỉ là một thây ma biến hình, đối diện với nhân tướng sơ cấp thì còn có thể chống đỡ, nhưng Dương Ân đã dốc toàn lực, cho dù là nhân tướng trung cấp cũng không chống đỡ nổi, đương nhiên là Hàn Vô Tình cũng không thể chịu được.

Sau một chiêu đã tay, Dương Ân cũng không nể nang gì, hắn hét lên: “Cái thứ ghê tởm nhà mày còn sống ở đời làm gì chứ, giết!”

Dương Ân cảm nhận được Hàn Vô Tình thật sự là kẻ giết người không chớp mắt, thậm chí còn là loại ác ma ăn thịt người.

Tuy hắn không phải có lòng chính nghĩa gì, nhưng đánh cái loại ghê tởm phản cảm này thì hắn cũng không nương tay, từng đòn đánh lên người Hàn Vô Tình đều vô cùng ác liệt.

Sư Lãnh Mị muốn ra tay, nhưng nhìn con chó nhỏ đang nhe nanh nhìn mình, ả ta vẫn chọn đứng im tại chỗ.

Bụp bụp!

Gậy sắt trong tay Dương Ân mang đầy huyền khí bá đạo, từng luồng sóng điên cuồng quét lên thân thể đã bị đứt mất hai cánh tay của Hàn Vô Tình, khiến thân thể của hắn tan nát.

Đám ngục nô xung quanh trợn trừng mắt nhìn, cổ họng không ngừng nuốt nước bọt, Dương Ân khiến bọn chúng quá sốc, nếu đổi thành bọn chúng cùng xông lên thì sợ là chỉ có một đường chết.

Thân là lão đại đứng đầu, trong ánh mắt của Ngải Phi Lợi mang đầy sự bình tĩnh, có một thời, gã cũng có lực chiến đấu như vậy, đáng tiếc bây giờ đã bị đánh cho tụt cảnh giới, khiến gã khó quay trở lại đỉnh cao.

“Thật là khoảng thời gian khiến người ta hoài niệm!”, Ngải Phi Lợi thầm thở dài.

Gã bị đặt cho biệt danh là kẻ trộm phong lưu, nhưng những bông hoa cho hắn hái đều tự nguyện, không có ép buộc.

Gã tự nhận là “hoa nào ngắt được ngắt liền tay”, gã không làm sai điều gì, chỉ có điều, lần cuối cùng ngắt phải một người vợ trẻ đẹp của một quan viên mới lấy về.

Cho nên chuyện mới bùng lên, khiến đại bổ khoái tiến hành lần vây bắt mới tóm được gã.

Đến giờ, gã vẫn không hối hận về chuyện mình làm, chỉ tiếc người con gái yêu kiều đó phải chết vì gã.

Nhớ lại lúc gã bị bắt, người con gái đó lớn gan nói, không hối hận cuộc tình một đêm với gã, mà cũng vì câu nói đó mà bị tên quan béo ị đầu to tai chó kia chém chết.

Xác sống Hàn Vô Tình chết!

Dương Ân chống gậy sắt xuống, trên khuôn mặt chảy ròng ròng mồ hôi, miệng há ra, thở dồn dập, rõ ràng là sức cùng lực kiệt.

Ngay cả khi huyền quyết của Dương Ân có lợi hại, có thần kỳ đến đâu thì trận đánh này cũng khó mà luôn duy trì được trạng thái mạnh mẽ nhất..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio