Người bất ngờ đi ra chính là phó ngục Liệt Phong.
Khi Vạn Lam Hinh nhìn thấy Liệt Phong, liền có cảm giác tuyệt vọng, lão ta là một người rất mạnh, đã đạt đến cảnh giới nhân tướng cao cấp, nằm trong top cao thủ của sơn ngục.
“Phó ngục Liệt Phong, tại sao ông lại muốn giết bọn ta!”, Vạn Lam Hinh hỏi, nhìn chằm chằm vào Liệt Phong.
"Ta cho là Trương Hùng sẽ hộ tống các ngươi xuống núi, cho nên trưởng ngục yêu cầu ta đích thân đi một chuyến, xem như lập công đầu.
Không ngờ chỉ có một mình cháu gái che chở cho mấy tên ngục nô này rời đi, thật sự là có chút thất vọng", Liệt Phong phất tay, nhàn nhạt đáp lại.
Lão ta không sợ chuyện bị bại lộ, dù sao thì Vạn Thiên Long cũng sẽ không tới đây được, Vi Điển đã tìm cớ ngăn cản, lão ta chỉ cần xử lý nhanh gọn sau đó xóa hết dấu vết là xong.
Năm tên sát thủ đầu tiên là do Vi Điển phái tới, sống hay chết cũng không liên quan gì tới lão ta, bây giờ lão ta xuất hiện thì chắc chắn phải nhổ cỏ tận gốc, sẽ không bao giờ cho mấy người trước mặt có cơ hội sống sót, dù cho Vạn Thiên Long có nổi điên lên thì kết cục cũng sẽ như vậy.
“Ông thực sự định giết bọn ta?”, Vạn Lam Hinh cau mày hỏi.
“Thực ra, ta chỉ muốn giết tên nhóc họ Dương đó thôi!”, Liệt Phong nhìn Dương Ân nói.
Dương Ân đi tới, nói: "Phó ngục đại nhân, nếu ông để họ đi, ông muốn làm gì ta đều được".
Vạn Lam Hinh chạy tới đứng chắn trước mặt Dương Ân, nói: "Ai muốn giết đệ, phải vượt qua ta trước!"
“Cháu gái, chỉ cần cháu đáp ứng cho ta một chuyện, ta có thể để bọn chúng đi”, Liệt Phong nói, nhìn Vạn Lam Hinh.
“Chuyện gì?”, Vạn Lam Hinh hỏi.
"Cháu cũng biết đứa con trai ngốc nghếch của ta rất thích cháu.
Chỉ cần cháu chịu làm con dâu của nhà họ Liệt ta, thì cho dù có bị trưởng ngục trừng phạt, ta cũng có thể khoan hồng cho bọn chúng!", Liệt Phong cười nói.
Cha mẹ nào mà không thương con, Liệt Phong đương nhiên quan tâm đến con trai duy nhất của mình là Liệt Tử Anh, nếu có thể để Vạn Lam Hinh kết hôn với con trai mình, ông ta tất nhiên sẽ vui vẻ mà khoan hồng cho mấy tên này.
“Lão già đáng chết, con trai của lão không xứng với một cọng tóc của tỷ ta!”, Dương Ân nói phía sau Vạn Lam Hinh.
"Chết đến nơi rồi mà còn dám nói những lời như vậy, ngươi đúng là đang tự tìm chết!", Liệt Phong trợn mắt nhìn Dương Ân nói.
"Lão già mau tới đây, Tử tước ta mà sợ thì ta chính là cháu của ngươi!", Dương Ân đã biết rất rõ đối phương không thể nào để yên cho hắn đi, nên hắn cũng hoàn toàn không đếm xỉa đến lời của lão ta.
“Ân đệ, đừng nói nữa”, Vạn Lam Hinh ngăn Dương Ân lại.
"Tỷ, tỷ sợ lão ta làm gì, chúng ta hợp sức lại, đệ không tin chúng ta không hạ được con rùa già này!", Dương Ân ngang ngạnh nói.
“Được, hay lắm, để ta đánh nát miệng của ngươi, xem ngươi có thể cứng miệng được nữa hay không!”, Liệt Phong đằng đằng sát khí, không cùng Dương Ân nói nhảm nữa, nhanh chóng xuất thủ hướng về phía Dương Ân.
Cao thủ xuất chiêu tất nhiên là vô cùng cao thâm, Liệt Phong thân là nhân tướng cao cấp, chiêu thức hóa thành một móng vuốt lửa, làm bốc hơi hết nước mưa chỉ trong chốc lát, tiến thẳng về phía Dương Ân muốn tóm lấy hắn.
Vạn Lam Hinh phản ứng rất nhanh, chiếc ô ngọc trong tay liền tung ra nghênh đón, cản lại móng vuốt của Liệt Phong, nhưng chiếc ô bằng ngọc đã bị nứt ra và suýt chút nữa bị tuột khỏi tay cô ta.
Liệt Phong đã lao tới như một cái bóng, một móng vuốt khác tung ra tóm lấy đầu của Dương Ân, lão ta cười toe toét nói: "Nếu hôm nay ngươi không chết, tên của ta sẽ viết ngược lại".
Móng vuốt của lão ta chính là đòn sát thủ thực sự, cực kỳ mạnh mẽ, giống như những ngọn lửa xé toạc bầu trời, khiến cho nước mưa xung quanh đều ngưng đọng.
Phản ứng của Vạn Lam Hinh chậm hơn, và đòn tấn công của Liệt Phong thì quá nhanh.
Dương Ân hoàn toàn nắm bắt được chiêu này, sau khi hắn hấp thụ được huyền tinh khí Tiên Thai, phần lớn năng lượng hắn dùng để tăng cấp Thái Thượng Cửu Huyền quyết, uy lực của huyệt Thần đình cũng tăng lên rất nhiều, sức phản kích cũng tăng lên, tuyệt đối không phải là thứ mà người tầm thường có thể so sánh.
Hơn nữa, khi Dương Ân đang chọc giận Liệt Phong, thì đồng thời hắn cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, hai chân trụ vững trên mặt đất, một lượng lớn thủy huyền khí bị hắn ta trực tiếp hấp thu, sức mạnh tụ lại trên người của hắn càng lúc càng mạnh mẽ.
Trong lòng hắn đang hình dung lại thuật Long Quy lật biển, chiêu thức của chưởng pháp bắt đầu từ từ xuất hiện, lúc Liệt Phong đánh tới, sức mạnh chưởng pháp của hắn đã kịp hội tụ lại như Long Quy cuộn vào nhau, hoàn toàn xoay chuyển hướng mưa, đối mặt với móng vuốt lửa của Liệt Phong.
Vạn Lam Hinh bị hai luồng huyền khí bạo ngược hất tung ra ngoài, cô ta kinh ngạc nhìn Dương Ân bộc phát năng lượng còn mạnh mẽ hơn gấp mấy lần cô ta.
“Không hổ là Ân đệ, tài năng của đệ ấy còn hơn cả ta!”, Vạn Lam Hinh thầm nói trong lòng.
Khi Long Quy va chạm với móng vuốt lửa, nước mưa văng tứ phía, lực va chạm kinh hoàng khiến Vạn Lam Hinh phải lùi lại hết lần này đến lần khác.
Dương Ân đã tiến sâu vào trạng thái quên cả sống chết, sức mạnh trong cơ thể cùng sức mạnh của mưa như khớp nhịp với nhau, đánh ra một đòn khiến cho móng vuốt lửa của Liệt Phong bật ra.
Sức mạnh còn dư lại tiếp tục đánh thẳng về hướng của Liệt Phong, dù lão ta đã kịp thời rút lui và huyền giáp đã xuất hiện trên người của lão ta, nhưng vẫn còn chậm hơn một bước, bị Dương Ân một chưởng đánh trúng ngực, một chưởng đánh trúng bụng dưới, cả thân thể bị đánh lui về sau.
Liệt Phong lui về phía sau mấy bước, lão ta đã ổn định được thân thể, huyền giáp ba tầng bảo vệ ở trên người, nhưng trong miệng của lão ta đã có một ngụm máu muốn phun ra ngoài, lại bị lão kịp thời nuốt xuống.
Làm thế nào mà một nhân tướng cao cấp uy nghiêm như lão ta lại có thể bị thương bởi một chiến sĩ tầm thường? Lão ta không thể chịu đựng được sự thật này..