Sau khi trận đại chiến bắt đầu, linh yêu và dã thú ở gần đó đã không dám lại gần mà đã chạy đi hết, ít nhất qua nửa ngày, thậm chí sau một ngày chúng mới dám lại gần nơi này.
Cũng là khoảng thời gian trống khiến Dương Ân giành được cơ hội sống.
Nếu không, chỉ cần bây giờ xuất hiện một con thú hoang là đủ lấy cái mạng nhỏ của hắn.
Đúng lúc này, gấu Hắc Cương đã cõng Tiểu Hắc tới đây.
Gấu Hắc Cương là yêu thú đỉnh cấp, nhưng một đường chạy tới đây cũng gặp phải không ít phiền phức, nếu không phải có Tiểu Hắc bảo vệ nó thì nó đã sớm về nơi chín suối rồi.
Cho dù như thế, gấu Hắc Cương cũng gặp phải một vài linh yêu không sợ Tiểu Hắc tấn công, thân thể cũng bị thương không nhẹ, lại trải qua một đường giày vò, thật sự đã tiêu mất nửa cái mạng.
Tiểu Hắc cảm nhận được sự tồn tại của Dương Ân thì vội vàng nhảy từ trên lưng gấu Hắc Cương xuống, truyền lời với gấu Hắc Cương nói: “Tìm một chỗ gần đây canh gác”.
Tốc độ của Tiểu Hắc rất nhanh, nó tung người mấy cái, vượt qua đám thi thể của những tên người Man di, nhanh chóng đến chỗ Dương Ân đang nằm, nhìn thấy bộ dạng này của Dương Ân thì không nhịn nổi lè lưỡi hô lên: “Gâu gâu, nhãi con bị thương thảm quá”.
Tiểu Hắc dùng móng vuốt của mình thăm dò hơi thở của Dương Ân rồi nhả ra từ trong miệng một viên hắc linh chi.
Nó không muốn lãng phí cả viên hắc linh chi cho Dương Ân mà chỉ lấy một mảnh nhỏ, rồi dùng vuốt trước mở miệng của Dương Ân, ngậm thuốc nhả vào mồm hắn.
“Thế là Tiên Hoàng ta lại mất nụ hôn đầu rồi!”, Tiểu Hắc thầm phàn nàn không vui.
Đây không phải lần đầu tiên Tiểu Hắc làm chuyện này, lúc đầu nó cũng làm vậy để đút hạch đào cho Dương Ân.
Khi hắc linh chi trôi vào miệng của Dương Ân thì ý chí yếu ớt của Dương Ân giúp hắn mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Tiểu Hắc ngay sát mặt mình, còn có đôi môi của con chó thì hình như đang chặn môi của hắn, thế là hai mắt trợn trắng rồi lại ngất đi.
Tiểu Hắc bỏ Dương Ân ra, không ngừng nhổ phì phì, bộ dạng vô cùng ghét bỏ, nó thầm nghĩ: “Nếu Tiên Hoàng ta vẫn còn pháp lực thì chỉ cần thổi một luồng tiên khí là đủ chữa trị được cho ngươi, làm gì còn phải lãng phí nụ hôn đầu của Tiên Hoàng ta, thật buồn nôn”.
Sau khi Dương Ân nuốt được một mảnh hắc linh chi thì cuối cùng trong cơ thể cũng có sức mạnh mới.
Hạch đào như bị bỏ đói lâu ngày, nhanh chóng ăn thịt hắc linh chi.
Hắc linh chi là linh dược hạ đẳng, hiệu quả hơn không biết bao nhiêu lần lão dược, cho dù chỉ một mảnh nhỏ thì cũng đủ để Dương Ân hồi phục lại rất nhiều sức mạnh.
Bản thân Dương Ân là thân thể bất tử, sau khi có được sức mạnh này thì đương nhiên, vết thương sẽ hồi phục nhanh chóng, không lâu sau, hắn đã phục hồi ý chí, sau đó vận hành Thái Thượng Cửu huyền quyết gia tăng tốc độ hấp thu sức mạnh hắc linh chi và sức mạnh bốn phía, tranh thủ khôi phục vết thương sớm nhất có thể.
Tiểu Hắc cũng không rảnh, nó nhanh chóng bố trí trận pháp ở xung quanh, cách biệt nơi này với thế giới bên ngoài, nếu không mùi máu ở đây sẽ thu hút linh yêu, dã thú tới, còn có những tên người Man di lúc nào cũng có thể xuất hiện, đến lúc đó, nó và gấu Hắc Cương cũng không dễ đối phó, lại còn ảnh hướng tới việc trị thương của Dương Ân.
Trời rất nhanh về đêm rồi tới sáng, mãi cho tới buổi chiều Dương Ân mới dần tỉnh lại.
“Tiểu Hắc trả nụ hôn đầu đây cho ta!”, Dương Ân vừa mở mắt ra thì câu đâu tiên là bực tức gào lên.
Dương Ân vô cùng chán nản buồn bã, hắn đã nhìn thấy Tiểu Hắc cướp đi nụ hôn đầu của mình, trẻ thì nhịn mà ế là hỏng.
“Khốn kiếp, đó là nụ hôn đầu của ngươi không phải là nụ hôn đầu của ta chắc! năm trước Tiên Hoàng ta còn từng hôn tiên nữ, đến nhân gian thì nụ hôn đầu tiên chính là nhóc con nhà ngươi, chắc đủ rồi chứ!”, Tiểu Hắc bực tức, coi thường mà nói.
“Ngươi, con chó háo sắc, nam nữ ăn tất à!”, Dương Ân liên tục nhổ nước bọt phì phì, muốn khóc mà không khóc nổi nói.
“Nhóc con nhà ngươi thật không biết điều, nếu không phải để cứu ngươi, sao ta phải hai lần ba lượt hiến dâng nụ hôn đầu của ta chứ? Ta không đòi ngươi bồi thường phí tổn thất tinh thần đã gọi là hào phóng lắm rồi”, Tiểu Hắc thẳng thừng trách móc.
“Cái gì mà hai lần ba lượt? Lẽ nào trước đây ngươi cũng từng hôn ta à?”
“Chưa từng hôn thì hạch đào làm thế nào để chui vào bụng ngươi, ngu thế!”
“Ta… ta không muốn sống nữa…”
…
Cho dù Dương Ân buồn rầu thế nào thì hắn cũng không dây dưa mãi chuyện này.
Hắn nhìn bộ dạng của mình, xé vải trên người xuống, sau đó nghiến răng, cầm mũi tên, nhanh chóng rút ra khỏi cơ thể.
Hự!
Tuy Dương Ân là thân thể bất tử, nhưng vẫn biết đau, lúc hắn rút mũi tên ra, mắm môi nghiến lợi, hự một tiếng, mồ hôi rơi đầy đầu.
Hắn tranh thủ hít một hơi rồi rút mấy mũi tên trên người ra, nhanh chóng điều động sức mạnh để làm dịu những đau đớn này.
“Một thân đầy vết thương, đổi lấy một đống đầu người thế này cũng đáng!”, Dương Ân hít sâu một hơi, nhìn thi thể bốn phía lạnh nhạt nói, bỗng chốc hắn nhìn Tiểu Hắc rồi phát ra thần thức: “Tiểu Hắc, có cách nào để tăng tốc độ mở rộng không gian càn khôn không?”.