Đội ngũ của tộc Man di bắt đầu rối loạn, quân số của chúng khá đông, nhưng nếu chiến với lang yêu thì sẽ gặp nhiều khó khăn.
“Suốt cả quãng đường, chúng ta không hề khiêu khích hay trêu chọc lang yêu, có lẽ chúng sẽ không tấn công thì sao?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc khẽ nhíu mày.
“Công chúa, ta nghĩ chúng ta nên rời đi rồi mới nói được, nếu đến muộn thì không hay cho lắm!”, một tên tướng Man nói.
Hoàng Phủ Minh Ngọc không dám chủ quan, lập tức dẫn người của mình rời khỏi đây.
.
Cập nhật truyện nhanh tại { TRUMtгuyen .vЛ }
Thế nhưng, đám lang yêu đến rất nhanh, có mấy trăm con chạy đến từ mọi hướng, bọn chúng cũng không phí nước bọt với người tộc Man di, thấy người là lao lên cắn xé.
“Mọi người hãy bảo vệ công chúa rút lui!”, có tên tướng Man hét lên.
“Sao phải sợ chúng chứ? Xông lên giết chúng cùng ta!”, một tên tướng Man trẻ tuổi ở bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc hét lên.
Vị tướng trẻ tuổi này chính là vương tử Hô Diên Đại An của bộ lạc Hoàng Hô Diên.
Trong tay gã cầm kích Phương Thiên, cưỡi một con ngựa Hỗn Huyết có móng vuốt vàng, thực lực lên đến cảnh giới tướng cao cấp, thiên phú của gã còn mạnh hơn cả A Nhược Lạp bị Dương Ân giết mấy lần.
Hô Diên Đại An cưỡi ngựa của mình, xông lên giết đám lang yêu, kích Phương Thiên tùy tiện vung vẩy vài cái, một con lang yêu đột nhiên vọt tới đã bị chém thành hai nửa, gã chém giết một cách dứt khoát.
Hô Diên Đại An rất có tiếng tăm, gã đều đã chém giết đám lang yêu sau lưng công chúa Minh Ngọc, những người khác cũng cũng rút binh khí ra đối phó với đám lang yêu này.
Bình thường bọn họ sẽ không chủ động khiêu khích lang yêu, nhưng lang yêu lại xông lên muốn giết chết bọn họ thì không ai đứng yên được.
Hoàng Phủ Minh Ngọc được mấy tên Man Nhân mạnh mẽ vây vào giữa, vừa chiến đấu vừa chạy trốn, bọn họ không mong Hoàng Phủ Minh Ngọc xảy ra chuyện gì.
Nhưng Hoàng Phủ Minh Ngọc lại không thành thật chút nào, lần này cô ta ra khỏi bộ lạc là vì muốn tìm chút kích thích, cô ta cưỡi voi Cự Nha, rút trường kiếm, hét lên giống như một nữ tướng: “Các ngươi hãy theo ta giết đám lang yêu này!”
“Không được đâu công chúa, thân phận của người cao quý, nếu như có chuyện gì...”, một tên tướng Man muốn ra mặt ngăn cản nói, nhưng còn chưa nói xong, Hoàng Phủ Minh Ngọc đã nhảy xuống khỏi thân voi, chủ động tấn công lang yêu.
Lúc này, đội ngũ quân Man không dám sơ suất, vây quanh Hoàng Phủ Minh Ngọc, không để bất cứ con lang yêu nào làm hại cô ta.
“Các ngươi tránh ra cho bổn công chúa! Bổn công chúa muốn giết lang yêu!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc vẫn là một thiếu nữ, cô ta muốn thử trải nghiệm cảm giác chiến đấu, không cho người khác làm thay.
Những người khác không dám làm trái mệnh lệnh, vẫn nhường cho nàng ta một khoảng trống, để lại một hai con lang yêu cấp thấp cho cô ta giết.
Sức chiến đấu của Hoàng Phủ Minh Ngọc rất không tầm thường.
Dù chỉ mới tuổi, như hoa như ngọc nhưng thực lực đã đạt đến cảnh giới cấp tướng, một hai con lang yêu bình thường sao có thể là đối thủ của, ánh kiếm trong tay lóe lên, hai con lang yêu đã thành đầu thân tách rời.
Hoàng Phủ Minh Ngọc giết sói đến mức hưng phấn, xông thẳng đến chỗ nhiều lang yêu nhất, điều này khiến những người khác sợ hãi, nhanh chóng xông đến bao vây bảo vệ.
Cứ như vậy, quân Man di và rất nhiều lang yêu tạo thành một cuộc hỗn chiến.
Vốn dĩ lang yêu không thể là đối thủ của quân Man di, nhưng khi vài con lang yêu bị giết, những con khác không ngừng hú lên gọi những con lang yêu từ xa chạy đến hỗ trợ, nếu cứ tiếp tục quá lâu thì sẽ không có lợi cho quân Man di.
Hô Diên Đại An vốn dĩ có ý với Hoàng Phủ Minh Ngọc, tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội thể hiện trước mặt cô ta, gã chạy về phía cô ta, hét lên: “Hôm nay ta sẽ cùng công chúa Minh Ngọc giết lang yêu!”
Khi bọn họ cố gắng giết lang yêu, không ai phát hiện Dương Ân đã lặng lẽ lẩn ra khỏi trận pháp.
“Có đám lang yêu này khiến chúng tiêu hao sinh lực, chắc chắn ta phải bắt được nữ nhân đó báo thù cho Khỉ Gầy!”, Dương Ân kéo mũ xuống cực kỳ tự tin nói.
Sau đó, hắn lấy một cây cung sừng bò ra, trốn trong góc để bắn lén.
Đầu tiên, hắn nhắm vào những tên Man Nhân ở phía ngoài khó đánh nhất, sau đó bắn ra mười mấy mũi tên, mười mấy tên Man Nhân lặng lẽ mất mạng.
Những người Dương Ân ngắm vào đều là những tên giáp ngoài, không có quá nhiều người chú ý đến, hơn nữa còn có lang yêu yểm trợ nên hắn cũng không vội vã giết bọn chúng.
“Giết những tên ngoài vòng vây này cũng không có ích lắm, tốt nhất là bắn chết mấy tên mạnh một chút thì chút nữa mới có thể thuận lợi bắt được ả ta!”, Dương Ân cất cây cung trong tay, nhủ thầm.
Sau khi Dương Ân quan sát chiến trường, hắn phát hiện sức chiến đấu của Hô Diên Đại An rất mạnh, không thua kém nhiều so với A Nhược Lạp mà mình đã giết bao nhiêu, không ngờ đã là cường giả trẻ tuổi Man kình tầng hai, ngoài ra vẫn còn mấy tên tướng Man đỉnh cấp có cách đánh khá dũng mãnh, nếu đối một chọi một với loại này, hắn chưa chắc sẽ thua ngay lập tức.
Cuối cùng, mục tiêu Dương Ân chọn chính là Hô Diên Đại An, bởi vì tên này ở gần với Hoàng Phủ Minh Ngọc nhất, nếu giết chết gã, vật cản của Dương Ân sẽ ít hơn nhiều.
Dương Ân không ngừng thay đổi vị trí để tìm điểm bắn tốt nhất, Tiểu Hắc đột nhiên nói: “Tốt nhất ngươi nên nhanh lên một chút, có tiếng huýt sáo của bọn chúng vang lên trên trời”.
Dương Ân ngẩng đầu nhìn, qua kẽ hở của cành cây, phát hiện có mấy con ưng yêu đang lượn lờ trên đầu, có lẽ là do tiếng huýt sáo của quân Man di.
Dương Ân lặng lẽ che giấu mình kỹ hơn một chút, nhắm chặt mục tiêu là Hô Diên Đại An, sẵn sàng bắn tên bất cứ lúc nào.
Dương Ân nín thở, kéo cung, những mũi tên sắc nhọn nằm trên dây, không ngừng di chuyển theo chuyển động của Hô Diên Đại An.
Khi Hô Diên Đại An đột nhiên quay về hướng của mình, mũi tên của hắn cũng được bắn ra.
Vút!.