Dương Ân đang muốn thuận thế nện xuống, thì con ngựa móng vàng đột nhiên thể hiện sức mạnh của nó, giương cao móng trước và đạp mạnh vào người Dương Ân.
Lần này, Dương Ân không thể không tránh phía trước và né sang một bên, vó ngựa tiếp đất tạo thành hai cái hố sâu hoắm, rất nhiều bụi đất tung bay lên.
“Kim Tử, chúng ta rút!”, Hô Diên Đại An thúc giục con ngựa móng vàng không chút nghĩ ngợi.
Phương Thiên kích của gã đã mất, hơn nữa gã biết đối phương đang cầm một món binh khí cấp Vương, nên thậm chí ngay cả dũng khí tái chiến gã cũng không có.
"Muốn đi thì đi, muốn tới thì tới, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!", Dương Ân hừ lạnh một tiếng, đao sắt trong tay chém tới Hô Diên và con ngựa móng vàng.
Thanh đao sắt không có mũi nhọn, nhưng huyền khí mà nó tỏa ra vô cùng cường hãn bá đạo, tấm khiên trong tay Hô Diên Đại An đã chặn lại được đường đao này, đáng tiếc gã không biết rằng chiêu thức này của Dương Ân chỉ là một chiêu giả, thứ giết gã thật sự chính là Thương Tam Long hai lưỡi đang đâm tới chân của con ngựa móng vàng, chém đứt chân con ngựa móng vàng nặng mấy trăm cân, khiến cho nó ngã nhào ra đất.
Hô Diên Đại An kinh hãi, gã nhảy ra khỏi con ngựa móng vàng, rồi hét lên: "Các ngươi chết hết rồi sao, mau xông lên cho ta!"
Vừa rồi gã còn có dũng khí thách thức Dương Ân, vậy mà hiện tại đã hoàn toàn mất đi lòng tin, gã ta rất sợ món binh khí cấp Vương kia sẽ chém trúng người gã, cho dù gã có Man kình tầng hai thì cũng không thể đỡ nổi.
Dương Ân không muốn thả Hô Diên Đại An, nhưng bọn Man di hai bên đã lại lần nữa đánh tới, hắn chỉ có thể buông tha cho gã, chống đỡ công kích của những tên Man di khác trước.
Hô Diên Đại An may mắn nhặt về được một cái mạng, gã trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc nói: "Công chúa, trong tay tên nhóc này có binh khí cấp Vương, chúng ta hay là nhanh chóng rút lui trước đi, chờ ta cầm tới binh khí cấp Vương rồi sẽ cùng hắn quyết tử chiến một trận".
"Muốn rút lui thì ngươi rút lui trước đi!", Hoàng Phủ Minh Ngọc lộ ra vẻ chán ghét nói.
Hô Diên Đại An xấu hổ đến mức không nói được lời nào, gã không thừa nhận mình nhát gan, chẳng qua là binh khí của gã không đủ tốt để chiến đấu mà thôi.
"Không thể hao tổn sức lực nữa!", sau khi Dương Ân giết liên tiếp bảy tám người, trong lòng hắn thầm kêu lên một tiếng, Thương Tam Long hai lưỡi hướng về phía mặt đất trước mặt mạnh mẽ cắm xuống.
Ngay sau đó thân thể hắn tung lên như một cánh cung, bay thẳng đến vị trí của Hoàng Phủ Minh Ngọc.
Đám Man di ở hai bên trái phải không dám bắn tên, vì sợ vô tình làm mình bị thương, chỉ có đám Man di xung quanh Hoàng Phủ Minh Ngọc là dốc hết sức, tung nhiều đòn tấn công mạnh mẽ về phía Dương Ân.
Đúng lúc này, gấu Hắc Cương đã mai phục từ một phía liều mạng xông ra, rất nhiều tên Man di ở vòng ngoài bị đánh nát bươm, khiến cho bố trận của đám Man di bị hỗn loạn.
Dương Ân chống đỡ được một đợt công kích nhờ giáp Kim Tằm, nhưng cơ thể hắn vẫn phải chịu rất nhiều tác động, vậy mà hắn vẫn có thể vượt qua hai ba chục thước áp sát Hoàng Phủ Minh Ngọc ở phía trước.
“Muốn đối phó với công chúa, ngươi thật sự cho rằng người Man di chúng ta không còn ai sao!”, bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc lúc này xuất hiện một tên đàn ông trung niên, lão ta cười lạnh một tiếng, sau đó tung quyền đấm thẳng vào Dương Ân.
Một quyền này chứa năng lượng vô cùng bạo ngược, giống như một con trăn lớn, kình lực phóng ra dài đến mười lăm trượng hung hãn đánh về phía Dương Ân.
Một quyền này so với sự công kích của quân Man di hai bên nãy giờ cường đại hơn rất nhiều, Dương Ân vốn muốn trực tiếp công kích Hoàng Phủ Minh Ngọc, nhưng lúc này không thể không thay đổi phương hướng để chống lại một quyền này.
Ầm!
Sức mạnh cường đại bùng nổ ngay lập tức, kình khí lan tràn buộc những người xung quanh phải vội vàng phân tán.
Dương Ân tiếp đất vững vàng, nhìn Hoàng Phủ Minh Ngọc cùng tên đàn ông trung niên ở đằng xa, không thèm để ý tới những tên Man di khác.
.
truyện kiếm hiệp hay
“Nhóc con, lão già này không tầm thường đâu, sắp tiến vào cảnh giới Vương giả rồi”, Tiểu Hắc nằm trên vai Dương Ân lạnh nhạt nói.
Đòn tấn công vừa rồi vô cùng dữ dội, vậy mà Tiểu Hắc không bị ảnh hưởng chút nào, nằm bất động trên vai Dương Ân, nương theo động tác của Dương Ân mà không hề ngã.
“Cho dù là ai cũng không thể cản nổi đường của ta!”, Dương Ân đằng đằng sát khí nói.
Lúc này, hắn lặng lẽ chuẩn bị kích động hoa tử thần, lần này hắn cẩn thận hơn, không dám hoàn toàn hồi sinh hoa tử thần, nếu không khi hắn không trấn áp được thì hắn sẽ mất hết lý trí.
Khi những tên Man di khác phát động tấn công lần nữa, Hoàng Phủ Minh Ngọc giơ tay ngăn cản, rất có phong độ của một đại tướng, nhìn Dương Ân nói: "Ngươi muốn giết công chúa ta?"
“Chứ ngươi nghĩ sao?”, Dương Ân lạnh lùng hỏi.
"Ngươi đang muốn trả thù cho cái tên Tôn Đẩu đó à?”, Hoàng Phủ Minh Ngọc hỏi lại.
“Huynh ấy đã chết, ngươi ở đây phải đền mạng!”, Dương Ân cầm Thương Tam Long hai lưỡi chỉ vào Hoàng Phủ Minh Ngọc quát to.
Trong mắt hắn, Hoàng Phủ Minh Ngọc dù xinh đẹp đến đâu cũng không đáng để hắn thương hại, thù giết huynh đệ không thể không báo.
"Công chúa cần gì phải phí lời với hắn, để cho ta xông lên bắt hắn lại!", tên Man di trung niên bên cạnh Hoàng Phủ Minh Ngọc thấp giọng nói.
Người này tên là Hoàng Phủ Duy Dân, thuộc nhánh phụ của bộ lạc Hoàng Tộc, đã rất gần với cảnh giới Vương giả.
Lão ta đã đánh thức được Man kình tầng hai, chiến lực tương đối cường hãn.
Lão ta là người bảo vệ cho Hoàng Phủ Minh Ngọc.
“Không vội!”, Hoàng Phủ Minh Ngọc đáp, sau đó nhìn về phía Dương Ân nói: “Nếu ngươi đồng ý đầu hàng tộc của ta, ta có thể thả cho Tôn Đẩu đi”..