Thạch Xa Cường chết.
Dương Ân chỉ dùng lực của một đao.
Hắn đã mạnh tới mức vô địch dưới cảnh giới cấp tướng.
Đồng thời, hắn cũng nảy sinh một cỗ khí khái vô địch gợn sóng, dung hòa với thế vương giả của hắn giúp tăng cường sức mạnh tinh thần.
Người của quân Xích Hầu đã chú ý tới cảnh tượng này, trong lòng đều cảm thấy lạnh lẽo, thiếu niên này mạnh tới mức vô lý quá!
Thạch Xa Cường là Man tướng cao cấp, sức chiến đấu của gã không hề nhỏ, ngay cả cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp cũng có thể chiến đấu, mà thiếu niên trước mắt chỉ giơ tay lên đã giết gã rồi.
Rốt cuộc, thực lực của thiếu niên kia đạt tới cảnh giới nào vậy?
Họ không dám tưởng tượng tiếp, như vậy sẽ trở thành đả kích quá lớn với họ.
Nhưng, họ đều cảm kích sự xuất hiện của thiếu niên kia.
Nếu không phải thiếu niên này, chỉ sợ họ đã dữ nhiều lành ít.
Thạch Xa Cường chết đi khiến những quân Man di khác tan rã, nhanh chóng bị quân Đại Hạ tiêu diệt toàn bộ.
Khỉ Gầy nhanh chóng thu lại những đầu người ở đây, rồi cười nói: “Ha ha, một lúc đã thu được mấy chục đầu người Man di.
Thế thì chẳng mấy mà thoát khỏi thân phận ngục nô rồi”.
Mọi người nghe thấy câu nói của Khỉ Gầy thì vẻ mặt đều tỏ ra kỳ quái.
Nghiêm Minh Tranh nhìn Khỉ Gầy hỏi: “Vị huynh đệ này tên là gì? Lẽ nào ngươi vẫn là thân mang tội?”
Khỉ Gầy ngẩng đầu nhìn Nghiêm Minh Tranh nói: “Đúng vậy, hai huynh đệ bọn ta đều là người có thân mang tội gia nhập vào quân đoàn Tử Thần, không phải đại nhân định cướp công lao của bọn ta chứ?”
“To gan, một lính của quân đoàn Tử Thần mà dám nói chuyện với thống lĩnh nhà chúng ta thế à!”, có một hãn tướng toàn thân máu me đứng ra quát lên.
Nghiêm Minh Tranh vội vàng xua tay nói: “Không sao, họ chính là ân nhân cứu mạng, đồng thời cũng là chiến hữu của chúng ta.
Thân mang tội thì sao, hai vị huynh đệ nhất định có thể tẩy sạch thân phận”.
“Lời nói của đại nhân rất đúng!”, Khỉ Gầy khiêu khích nhìn hãn tướng kia, sau đó khẽ gật đầu đáp lời Nghiêm Minh Tranh.
“Đừng cho rằng giúp chúng ta được một tay thì gật gù đắc ý, chúng ta…”, hãn tướng đó còn muốn nói nhưng gã chưa nói hết thì Nghiêm Minh Tranh đã cắt ngang lời gã: “Tiền Đức, ngậm miệng lại cho ta”.
Hãn tướng tên là Tiền Đức kia rất tôn kính Nghiêm Minh Tranh, lập tức không nói thêm gì nữa.
Nghiêm Minh Tranh nhìn Dương Ân và Khỉ Gầy nói: “Tại hạ Xích Hầu Nghiêm Minh Tranh, không biết hai vị tiểu huynh đệ xưng hô thế nào?”
Nghiêm Minh Tranh lại một lần nữa tự giới thiệu, rõ ràng là rất xem trọng Dương Ân và Khỉ Gầy, cũng thật lòng cảm kích chứ không phải là tỏ vẻ uy nghiêm của thống lĩnh.
Nghiêm Minh Tranh cũng chỉ mới tuổi, không lớn hơn Khỉ Gầy và Dương Ân là bao.
Tuy có năng lực giành chức thiếu tướng nhưng muốn tranh chức thiếu soái thì không dễ dàng.
Nhưng Dương Ân trước mặt lại có khả năng, cho dù hắn chỉ là một lính ngục nô, nhưng chỉ cần có đủ thực lực, trong quân giành được nhiều quân công thì có thể khiến tiếng nói có đủ trọng lượng.
Chính vì như vậy, Nghiêm Minh Tranh vô cùng khách sáo với Dương Ân.
Hắn ta muốn kết giao thật tốt với Dương Ân, đối với tương lai chỉ có lợi chứ không có hại.
“Ta tên Dương Ân, hắn ta là Tôn Đẩu, đều là lính mới gia nhập quân đoàn Tử Thần không lâu!”, Dương Ân tiếp lời nói.
Tính ra, họ mới gia nhập quân đoàn Tử Thần chưa tới một tháng nhưng đã trải qua bao nhiêu chuyện.
Họ buộc phải nhanh chóng quay về quân đoàn, nếu không bị phán tội bỏ chạy thì cả đời này đừng mơ rửa sạch thân phận ngục nô.
“Tên hay lắm.
Không biết các ngươi có muốn gia nhập Xích Hầu doanh của ta không.
Ta có thể nghĩ cách loại bỏ thân phận ngục nô của các ngươi!”, Nghiêm Minh Tranh thành thật nói.
“Chúng ta xin nhận tâm ý của đại nhân, nhưng chúng ta ở lại quân đoàn Tử Thần cũng rất tốt”, Dương Ân khách sáo trả lời.
Bây giờ, hắn đã giành đủ quân công, sau khi trở lại quân doanh có thể loại bỏ thân phận ngục nô, không cần phải nợ ân tình của Nghiêm Minh Tranh.
“Các ngươi đừng có mà không biết tốt xấu!”, Tiền Đức không vui nói.
Khỉ Gầy cười nói: “Ê, lúc trước, Chiến Long doanh, Chiến Hổ doanh và các đại doanh khác đều muốn lôi kéo đại ca nhà ta, thậm chí tướng quân Tư Mã còn muốn đại ca của ta gia nhập Bộ doanh, nhưng đại ca ta đều không thèm, cho nên ta khuyên các người đừng nên lãng phí tâm cơ nữa”.
“Cái này… cái này không thể nào!”, Tiền Đức cất lên giọng nói khô khốc.
“Tiền Đức, ngươi cút về cho ta ngay lập tức”, Nghiêm Minh Tranh vô cùng không vui mà trách mắng, sau đó chắp tay với Dương Ân và Khỉ Gầy nói: “Hai vị huynh đệ đừng trách, Tiền Đức chỉ là mồm nhanh hơn não chứ không có ác ý gì đâu”.
“Bọn ta không tính toán với gã, nhưng đầu người trên mặt đất đều thuộc về hai huynh đệ bọn ta rồi.
Chuyện nay cứ thế nhé, thế nào?”, Dương Ân bỏ qua Tiền Đức mà nói với Nghiêm Minh Tranh.
“Đương nhiên là như vậy, nếu không có hai vị huynh đệ thì chúng ta đều chết rồi”, Nghiêm Minh Tranh nói.
“Tốt quá, như vậy thì bọn ta có thể nhanh chóng chuộc thân rồi!”, Khỉ Gầy mừng rỡ nói.
Thế là, hắn ta thu hết đầu người lại, trong đó gồm cả những tên người Man di mà đám Nghiêm Minh Tranh giết từ trước.
Gần trăm đầu người, chỉ thiếu mười mấy cái đầu nữa là đủ để hắn ta thoát khỏi thân phận ngục nô.
Nhiều đầu người như vậy, đương nhiên Khỉ Gầy không mang được.
Hắn ta lấy một số Man ngưu chưa bị giết dắt đi, để bọn chúng vận chuyển thay mình.
Những Man ngưu này đều đã bị tộc Man di thuần hóa, dã tính của chúng không cao.
Với sự giúp sức của hổ Hỏa Vân thì bọn chúng cũng không thể không phục tùng.
Còn đám người Nghiêm Minh Tranh thì thu lại thi thể của những huynh đệ đã chết trận, thu lại di vật của họ, đồng thời hỏa thiêu tại chỗ thi thể của họ, đây chính là tang lễ của những binh lính chết trận nơi sa trường.
Nghiêm Minh Tranh đưa một đám người hành lễ với người chết, Dương Ân và Khỉ Gầy đứng một bên cũng cảm động lây, im lặng đứng hành lễ.
Những người này đều là chiến sĩ.
Họ đều vì nhân dân Đại Hạ, vì lãnh thổ Đại Hạ mà chiến đấu.
Giờ đây chết trên sa trường, thì đều là những người đàn ông đáng được kính trọng..