“Có chịu thần phục không hả?”, Dương Ân kề xà beng lên đầu Phi Linh và hỏi.
Phi Linh không lau máu tươi đang chảy xuống mặt nữa, vội vàng đáp: “Nô tài thần phục, nô tài thần phục mà!”
Gã ta biết nếu mình dám nói một chữ “không” nào, Dương Ân sẽ chọc một lỗ trên đầu gã ta ngay, đến lúc ấy gã ta chỉ còn một con đường chết.
Gã ta chưa từng nghĩ mình sẽ thất bại nhanh như thế. Gã ta cảm nhận được người thiếu niên trước mặt này có lẽ đã đạt đến cảnh giới võ binh đỉnh cấp, nếu không sao có thể đánh bại hắn nhanh gọn như vậy được. Phi Linh âm thầm mắng một tiếng: “Đen đủi quá chứ, tự nhiên lại va phải sát tinh”.
Các ngục nô khác càng không dám làm gì kích động, Dương Ân ra tay quá ác độc, mà đến Phi đại sư bọn chúng sùng bái còn bại dưới một kích thì bọn chúng nào dám phản kháng chứ.
“Tốt lắm, sau này các ngươi phong Khỉ Gầy làm lão đại, lời của huynh ấy chính là lời của ta, nghe rõ chưa hả?”, Dương Ân chỉ vào Khỉ Gầy đang đứng đối diện Phi Linh và nói.
“Dạ dạ, nô tài biết rồi ạ!”, Phi Linh vội vàng nói.
“Cái tên Bối Ty gì đó có ý kiến gì không?”, Dương Ân quét mắt qua Bối Ty đang ôm cánh tay bị thương.
Bối Ty lộ rõ sự hoảng sợ, lắp bắp đáp: “Ta… Nô tài, nô tài không có ý kiến gì ạ”.
“Vậy thì tốt, sau này các ngươi sẽ là thành viên của bang Võ Hầu, kẻ nào dám làm phản thì ta sẽ lấy mạng kẻ đó!”, Dương Ân nhấc xà beng lên, lạnh lùng nói.
Cứ như vậy, Phi Linh và Bối Ty đã thần phục Dương Ân, thần phục bang Võ Hầu, nhưng điều này cũng không có gì là quá ngạc nhiên cả.
Thực lực của Dương Ân đã đạt đến cảnh giới võ binh cao cấp, chỉ thiếu một bước nữa là đột phá võ binh đỉnh cấp. Hắn nhờ vào kinh nghiệm và kỹ thuật chiến đấu, trấn áp Phi Linh dễ như trở bàn tay.
Hơn nữa sau khi tự thân tu luyện Thái Thượng Cửu Huyền quyết thì nhãn lực, thính lực, xúc giác, vị giác cùng lông mày và lông mi của hắn đều cảm ứng mạnh hơn người bình thường.
Những thay đổi đó khiến Dương Ân dần dần cảm nhận được là, chỉ cần tiếp tục tu luyện Thái Thượng Cửu Huyền quyết và thu thập đủ chín loại huyền tinh khí như yêu cầu, thành công tu luyện nó thì chắc chắn sẽ trở thành một kẻ mạnh vô song.
Nhưng hắn vẫn mãi ở giai đoạn nhập môn, thực lực yếu vô cùng, lại đang ở trong tù, muốn tìm được chín loại huyền tinh khí hiếm có thì càng khó hơn nữa.
Cũng vào lúc Dương Ân và Khỉ Gầy đang hoàn toàn xưng vương ở khu , lão đại Hắc Tinh trong khu đã nhận được tin tức Rết bị giết, nhưng tiếc là bị hạn chế đi lại giữa các khu, nếu không gã nhất định sẽ xử tội hai tên Dương Ân và Khỉ Gầy kia.
Khu đều chứa những trọng phạm, tử tù hoặc chiến lực phi phàm gì đó.
…
Trong khu , cái khí tức huyết sát xung thiên kia đã thu lại, hàng ngàn lính gác ngục đang bao vây ở đây. Ngục nô của khu bị đuổi sang khu khác, trưởng ngục và hai phó ngục đang vạch kế hoạch thăm dò cái hố sâu đó, muốn biết rõ bí mật bên trong.
Khí huyết sát của hố sâu không tuôn ra thêm lần nào nữa, nhưng người thường rất khó tiếp cận được. Vạn Thiên Long đã phái ra cai ngục và trưởng ngũ cùng lính gác ngục đi thăm dò, nhưng chết mất hơn nửa, chỉ có một cai ngục bị thương nặng quay về, hơn nữa còn đem đến cho Vạn Thiên Long một tin tức kinh người. Ở bên dưới hố sâu là một huyết đàn (đàn tế máu), ngưng tụ huyết trận, giống như đang tế bái hung vật. Bên trong có địa linh tuyền đặt ở xung quanh huyết đàn, huyền khí cực nhiều.
Không nói đến việc trong đàn tế đó có vật gì không, chỉ việc xung quanh có địa linh tuyền thôi cũng khiến đám Vạn Thiên Long nóng hết cả mắt rồi.
Địa linh tuyền không chỉ khiến người sống hóa thành xương trắng mà còn có thể tẩy tủy rửa mạch, cải thiện thể chất, tăng trưởng sức lực, là một loại linh tuyền cực kỳ hiếm thấy, giá trị vạn kim, thậm chí còn vô giá.
“Huyết đàn có địa linh tuyền bảo vệ thì chắc hẳn bên trong có bí mật gì đó kinh người rồi!”, Vạn Thiên Long, Triệu Trường Đao cùng Liệt Phong đều nghĩ như vậy, ánh mắt hướng về phía hố sâu càng trở nên nóng bỏng hơn.
“Trưởng ngục, chúng ta phải mau chóng có được nó!”, Triệu Trường Đao nói với Vạn Thiên Long.
“Đúng vậy, nơi này tuy là địa bàn của chúng ta nhưng quân Trấn Man đóng quân gần đây lúc nào cũng có thể nhận được tin tức, đến lúc ấy bọn hắn muốn chen vào thì phiền lắm!”, Liệt Phong phụ họa.
Vào lúc Vạn Thiên Long đang suy nghĩ thì một tiếng kiêu hung dữ đột ngột vang lên.
Áuuu! Áuuuu!
Tiếng sói tru đáng sợ đến kinh người.
Nơi này được gọi là sơn mạch Lang Yên đương nhiên vì đây là địa bàn của sói. Hoàng triều Đại Hạ mặc dù chiếm cứ một mảnh núi để tạo thành nhà ngục trên núi, nhưng cũng chỉ là phần ngoài rìa mà thôi. Phần quan trọng trong sơn mạch chính là địa bàn của lang yêu, cho dù là đám cao thủ cấp tướng như Vạn Thiên Long cũng không dám tiến sâu.
“Hỏng rồi, trưởng ngục, có một lượng lớn lang yêu xông vào đây”, bên ngoài có người xông vào sợ hãi báo cáo.
Vạn Thiên Long, Triệu Trường Đao và Liệt Phong đều kinh ngạc vô cùng. Vạn Thiên Long hô lên: “Chúng tướng nghe lệnh, theo ta đi ngăn chặn lang yêu”.
Bình thường cũng sẽ có một số lang yêu cỡ nhỏ đến nhà tù ăn thịt người, nhưng lại cực kỳ ít gặp thế trận ghê gớm như hôm nay.
Đám Vạn Thiên Long còn chưa kịp đi ra đến ngoài ra nhà tù thì đã thấy hàng ngàn con lang yêu đang ép sát vào khu .
- -----------------