Tuyệt Thế Võ Thần

chương 300: nắm đấm chấn động yêu côn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Nghe nói từ một tháng trước Dương Ân đã lĩnh ngộ được bảy loại kỹ thuật chiến đấu, thế mà hắn dám dùng quyền cấp binh để đối phó với Côn yêu, lá gan to quá đấy nhỉ?”

“Hắn coi thường Côn yêu quá, chắc chắn sẽ chịu thiệt lắm”.

“Đúng là chẳng biết nên làm sao, hắn khiêu chiến với Côn yêu thế này sẽ bị đánh cho thê thảm lắm”.

“Có khi hắn đã sử dụng quyền cấp binh tới mức cực kỳ nhuần nhuyễn, chưa biết chừng còn phát huy được sức mạnh mà chúng ta không thể lĩnh ngộ được, ha ha!”

Tất cả mọi người nhìn Dương Ân vung nắm đấm mà coi hắn như trò cười, họ không hề cảm thấy Dương Ân có thể đánh bại được Côn yêu nhờ vào quyền cấp binh.

Côn yêu đối mặt với Dương Ân mà không dám sơ suất, trước nay gã luôn là một người cẩn trọng, huống hồ trên đài khiêu chiến không thể dùng tới huyền khí, ai cũng khiêu chiến bằng kỹ thuật chiến đấu hoặc sức mạnh cơ bắp.

Gã rất sợ mình gặp bất trắc, nhưng khi nhìn thấy Dương Ân dùng đòn đấm thẳng rất đơn giản, gã thực sự không hiểu gì, tự nhủ trong lòng: “Tiểu tử này không phải một tên xốc nổi đấy chứ?”

Côn yêu nhìn quỹ tích tấn công của Dương Ân, gã cũng không dùng tới côn ba khúc của mình mà giơ nắm đấm đối đầu trực tiếp với Dương Ân.

Gã đã đạt tới cảnh giới cấp tướng đỉnh cao, cho dù chỉ là sức mạnh phát ra từ cơ bắp, gã cũng mạnh hơn bất cứ người nào dưới cảnh giới cấp tướng rất nhiều.

Cả hai đều dùng chiêu đấm thẳng nên nắm đấm nhanh chóng đâm sầm vào nhau.

Đùng!

Sau khi âm thanh trầm đục này vang lên, một bóng người bị đẩy lùi ra sau.

Khi nhìn rõ người vừa bị đẩy lùi, đám đông lập tức trợn mắt há miệng.

Họ tưởng rằng Dương Ân sẽ bị đẩy lùi, thế nhưng kết quả hoàn toàn ngược lại, Côn yêu bị Dương Ân đánh cho lùi ra xa vài ba trượng.

“Có phải ta hoa mắt không, Côn yêu mà cũng bị đẩy lùi hả?”

“Chắc không hoa mắt đâu, ta cũng nhìn thấy thế đấy, Côn yêu không bằng Dương Ân ư?”

“Ha ha, xem ra Dương Ân cũng khá bản lĩnh, nếu không làm sao đột nhiên được thăng làm thống lĩnh chứ, phen này có kịch hay để xem rồi”.

“Ta cảm thấy có lẽ Côn yêu khinh địch rồi, một khi gã dùng đến côn, Dương Ân làm sao có thể chống chọi được?”

“Cứ xem đi, chưa phân thắng bại đâu”.

...!

Sau lần giao chiến đầu tiên, chiều hướng của những người xung quanh cũng thay đổi khá nhiều, nhưng đa phần vẫn coi trọng Côn yêu hơn vì gã còn chưa dùng tới côn.

Sau khi dồn được Côn yêu lui về sau, Dương Ân không tiếp tục truy kích mà chỉ cười nhạt: “Ông cũng chỉ đến thế thôi à? Đúng là yếu rệu!”

Lời nói này thật ngông cuồng, thật huênh hoang!

Côn yêu đã thắng liên tục sáu mươi chín trận, đến cả kỷ lục thắng trận cũng có thể xếp vào hàng ngũ ba mươi hạng đầu của mười năm trở lại đây rồi, thế mà Dương Ân dám khinh miệt gã như vậy, chẳng phải ngông cuồng và vênh váo thì là gì?

Côn yêu siết chặt lòng bàn tay tê dại vì chấn động của mình, quát ầm lên: “Ban nãy là do ta sơ ý thôi, lại nào!”

“Nhìn đây nhé, ta đến đây!”, Dương Ân cười khẩy, sau câu nói này, hắn lại tung đòn về phía côn yêu, tiếp tục là một cú đấm.

Lần này, hắn vẫn dùng cú đấm móc rất đơn giản, không thay đổi quá nhiều, mục tiêu nhắm thẳng tới phần cằm của Côn yêu.

Côn yêu vẫn không dùng tới côn ba khúc của mình, gã vung cánh tay như khúc côn của mình ra ngoài, gạt phăng nắm đấm tấn công của Dương Ân.

Thế nhưng, nắm đấm mà Dương Ân tung ra trông có vẻ chậm chứ trên thực tế tốc độ rất nhanh, trước khi cánh tay của Côn yêu vung tới, nắm đấm của hắn đã đấm mạnh vào cằm của Côn yêu.

Á!

Côn yêu trơ mắt nhìn nắm đấm này lao tới mà không thể tránh được, cằm bị đấm mạnh một cái, khóe miệng lập tức trào máu, đồng thời gã còn phát ra một tiếng rên thảm thiết.

Thời khắc này, Dương Ân cũng không còn nể nang gì nữa, hai tay hắn liên tục vung ra, đấm thẳng, đấm móc, gạt khuỷu...!

Những đòn đánh này không thể đơn giản và trực tiếp hơn được nữa, không hề thay đổi gì cả, đặc điểm duy nhất là nhanh đến mức khiến người ta hoa mắt, hoàn toàn không thể nhìn rõ bằng mắt thường.

Đùng đùng!

Đứng trước mặt Dương Ân, Côn yêu cứ như một bao cát vậy, bị Dương Ân ngược đãi thê thảm, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên, thậm chí không có sức lực chống trả.

Người xung quanh chỉ biết trợn mắt nhìn.

Họ thực sự không ngờ tình thế sẽ biến chuyển đến vậy, khiến họ cảm thấy rất thiếu chân thực.

Ai cũng biết quyền cấp binh là kỹ thuật cấp binh thấp kém nhất, ai mà không biết đòn tấn công này? Nhưng tại sao đến lượt Dương Ân thì nó lại mạnh mẽ tới vậy?

Chẳng lẽ cảnh giới của Dương Ân mạnh hơn cả Côn yêu?

Côn yêu còn buồn bực hơn họ nhiều, rõ ràng gã có thể phát giác được đòn tấn công của Dương Ân, nhưng bất luận thế nào cũng không né tránh được, phó mặc cho Dương Ân đấm đá, hơn nữa sức mạnh công kích của Dương Ân khiến gã khó lòng chịu đựng nổi, giống như đá tảng trên núi lăn xuống.

Mỗi một cú đấm của hắn luôn đi kèm với một luồng hậu kình vọt vào cơ thể gã, khiến thương thế của gã nặng thêm.

Gã rất muốn gào lên: “Tiểu tử này dùng tới huyền khí rồi!”

Trên thực tế, gã biết rất rõ, Dương Ân không dùng tới bất kỳ huyền khí nào.

Huyền khí với sức mạnh đơn thuần, gã vẫn phân biệt được rõ ràng chứ.

Sở dĩ Dương Ân có thể sử dụng quyền cấp binh theo ý hắn đều nhờ trận chém giết giữa hắn với quân Mãn và dã thú linh yêu trên dãy núi Lang Yên, khiến sức lực tấn công của hắn tăng lên.

Ngoài ra cũng vì tiềm năng thiên phú của hắn, huyệt khiếu cũng sắp được đả thông hết rồi, sức mạnh đơn thuần còn mạnh hơn cảnh giới cấp tướng đỉnh cao, đương nhiên tốc độ tấn công cũng đáng sợ hơn hẳn.

Khi liên tục sử dụng quyền cấp binh để ra đòn, hắn loáng thoáng cảm thấy quyền cấp binh đúng là một môn quyền kình rất khá.

Nếu dung hòa nó với nhiều quyền pháp khác, quyền cấp binh không chỉ đơn giản là kỹ thuật cấp binh, có khả năng là “tổ tiên” của kỹ thuật quyền.

Tất cả thay đổi đều xảy đến vì nó, tất cả thay đổi cũng không thể thoát ra khỏi phạm trù của nó..

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio