“Ta Tiếu Cảnh tới đấu!”
“Ta Vương Duy Di tới đấu!”
“Ta Âu Dương Khang tới đấu!”
…
Thế mà Dương Ân lại có đủ tự tin để lấy chọi .
Trong chốc lát, những binh sĩ còn đang do dự không quyết bỗng nhốn nháo nhảy lên đài.
Những binh sĩ này phần lớn đều là cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp, duy chỉ có Tiếu Cảnh, Vương Duy Di và Âu Dương Khang là đã đạt tới cảnh giới cấp tướng.
Trên đài khiêu chiến, cảnh giới không phải là tiêu chuẩn của thực lực, chỉ có kỹ thuật chiến mới là tiêu chuẩn để đánh giá.
“Nhóc con này làm loạn quá!”, Vạn Lam Hinh vỗ nhẹ lên trán mình, không vui tự nhủ.
Vốn dĩ, Dương Ân luôn đứng đầu sóng ngọn gió.
Bây giờ hắn lại thể hiện như thế khiến cô ta cảm thấy Dương Ân quá kích động rồi, thấy ổn ổn thì nên dừng lại mới đúng.
Dương Ân nhìn người nhảy lên đài thì tỏ vẻ vô cùng hưng phấn: “Tốt lắm, các ngươi cùng tới, nếu ta thua thì tất cả quân công của ta đều là của các ngươi”.
“Ha ha, sao lại dễ thế được.
Ngươi lấy chọi , nếu thắng ngươi, thì bọn ta phải giành được quân công gấp ”, Tiếu Cảnh trông dáng dấp vô cùng bình thường, cười nói.
Lính già Vương Duy Di cười khẩy nói: “Đúng vậy, ngươi lấy chọi thì phải trả giá, bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy”.
Dương Ân sững sờ, không ngờ lại có tình huống như vậy, hắn hỏi: “Nếu ta thắng các ngươi thì có phải là cũng giành được lần quân công không?”
“Đúng vậy, trên quy tắc là như vậy”, có người đáp lời.
“Vậy thì tốt, nhanh lên đi!”, Dương Ân vung kiếm linh xà trong tay, kích động nói.
Thứ quan trọng nhất trong quân đội chính là quân công, có quân công mới có thể giành được thức ăn phong phú, giành được binh khí chiến đấu và linh đan thần dược…
“Mọi người cũng đã nhìn thấy sự lợi hại của phó thống lĩnh Dương rồi, cho nên đừng ai dè dặt gì, cùng lên đi!”, Tiếu Cảnh hô lên với người trên đài.
người lên đấu đều là những binh sĩ già dặn kinh nghiệm trên chiến trường, đều đã tôi luyện từng kỹ thuật chiến đến mức phi phàm.
Bọn họ mà liên thủ thì chắc chắn sẽ tạo thành áp lực cực lớn cho Dương Ân.
“Giết!”, người đưa mắt nhìn nhau xong thì toát ra một hơi thở chém giết trên chiến trường, cho dù không có huyền khí hỗ trợ nhưng cũng có khí thế giáng đòn phủ đầu, khiến người bình thường cũng bị dọa cho kinh hoàng khiếp sợ.
Nhưng Dương Ân lại không phải là người bình thường.
Hắn đối diện với hàng trăm quân Man di còn không sợ, sao lại sợ khí thế của người này.
Hắn đứng đó, sừng sững bất động như một cây tùng.
binh sĩ cùng nhau xuất kích, vốn dĩ không định cho Dương Ân chút cơ hội nào.
Đao kiếm thương trong tay họ vung về phía Dương Ân từ nhiều hướng khác nhau.
Những người này dám lên đài khiêu chiến cũng chính là vì có lòng tin vào kỹ thuật chiến của mình.
Những đòn tấn công của họ quả thật không thể coi thường.
Dương Ân phân tâm mà ứng phó.
Một mặt cảm nhận vị trí tấn công của người này, một mặt bắt đầu tiếp tục suy tưởng diễn biến kỹ thuật chiến, kiếm linh xà trong tay đã có thể đạt tới mức đâm ra ngay tức khắc.
Tốc độ Dương Ân xuất chiêu kiếm đã ép thua Tả Tông Đường.
Bây giờ hắn vẫn có thể đồng thời chém binh sĩ ở các hướng khác nhau, ép họ lùi bước, còn một người vẫn chưa có cách giải quyết, mà đó chính là Tiếu Cảnh.
Gã cầm đao chiến của mình chém thẳng vào cổ của Dương Ân, muốn một đao xử lý xong Dương Ân.
Vốn dĩ, Tiếu Cảnh cho rằng, một đao này của mình mười phần chắc chín rồi.
Gã đang âm thầm hoan hỉ, nhưng phản ứng theo bản năng của Dương Ân quá đáng sợ.
Khi một đao kia sắp tới thì thân thể đã ngả về phía sau, tránh một đòn này của Tiếu Cảnh, đồng thời giơ chân lên nhanh chóng đạp một phát vào đầu gối của Tiếu Cảnh, trong tích tắc khiến gã loạng choạng ngã xuống đất.
Dương Ân không chỉ biết Mười hai kiếm đuổi gió mà hắn còn có kỹ thuật quyền, chưởng, chân vân vân.
Trên đài khiêu chiến không có quy định chỉ được dùng một loại kỹ thuật chiến, mà Dương Ân dám lấy chọi chính là muốn tôi luyện tất cả kỹ thuật chiến của hắn đạt tới giai đoạn hoàn mỹ, duy chỉ có như thế thì hắn mới có thể tu luyện kỹ thuật chiến mới.
Trong suy tưởng thần đình của Dương Ân đã xuất hiện những kỹ thuật chiến mà mình đang tu luyện, Binh quyền, Thốn quyền, Băng sơn chưởng, Ba lãng toàn liệt chưởng…
Hắn nhờ vào tốc độ của Chạy như bay cùng với tiềm năng thiên phú vốn có của mình đã được kích hoạt là Chân phong thần để đối chiến với người.
“Ta lấy vai ngươi!”, Dương Ân di chuyển thân mình, tránh thoát rất nhiều đòn tấn công, khóa chặt một người, hét lên, kiếm đuổi gió đã chém lên vai của đối phương.
A!
Người kia không kịp tránh, trên bờ vai đã xuất hiện vết máu, lộ ra cả xương vai, không thể không lui khỏi trận đấu.
Ẩn giấu ám sát!
Có một binh sĩ chớp lấy thời cơ này, bỗng nhiên chém ra một con dao găm như con rắn vẫn luôn giấu trong tay trái.
Cảnh tượng này quá đột ngột, thật sự khiến người ta không ngờ tới.
Đây là đòn đánh lén, thuộc thủ đoạn ám sát, tuy rằng khá đê hèn nhưng trên đài khiêu chiến thì cũng không ai nói gì.
Nếu Dương Ân cứ như thế mà bị đâm thì cũng chỉ trách kỹ thuật của hắn không bằng người.
Khi con dao găm sắp chạm tới phần bụng dưới của Dương Ân thì hắn lại như biết trước được mà xoay người, khiến dao găm đó sượt qua quần áo của hắn, đồng thời nhân cơ hội lại gần thân thể của đối phương, một đòn Băng sơn chưởng hung hăng đánh bay người đó.
“Các ngươi có chiêu thức gì nữa thì tới mau đi!”, Dương Ân càng chiến càng hăng.
Hắn gào lên một tiếng rồi tiếp tục gia tăng tốc độ tấn công, rất nhanh chóng đã có thêm ba người bị Dương Ân đánh bị thương, không có lực chiến đấu tiếp..