Lần này, đại quân Trấn Man đã đánh bại quân Man, ba quân đều sẽ được thưởng.
Chỉ có điều, những phần thưởng này vẫn chưa thể tới sớm được như vậy, phải đợi sau khi triều đình làm xong thủ tục thì mới được chuyển tới biên ải.
Dù có thưởng như thế nào thì phần thưởng của quân đoàn Tử thần cũng sẽ chẳng có bao nhiêu cả, cho dù uy danh của Dương Ân trong quân đội có cao tới đâu đi chăng nữa thì hắn cũng chỉ có thể thay bọn họ giành thêm một chút phần thưởng như ngân lượng, công trạng mà thôi, mà những thứ này đối với bọn họ thì lại chẳng có ý nghĩa gì to lớn.
Tuy nhiên, lần này Dương Ân đích thân nói muốn thưởng cho bọn họ thì họ lại vô cùng kỳ vọng.
Ai cũng đều biết Dương Ân còn có thân phận là một Dược Vương, nếu như hắn thưởng cho bọn họ đan dược, bọn họ sẽ vô cùng vui lòng tiếp nhận.
“Đoàn trưởng muốn thưởng gì cho bọn ta vậy?”, Huyết Cơ là đại thống lĩnh, gã dẫn đầu mọi người nhỏ giọng hỏi.
“Nước thuốc giúp các ngươi tẩy tuỷ thay đổi thể chất!”, Dương Ân lấy ra mấy lọ nước thuốc đặt trước mặt bọn họ.
Sau khi mọi người nhìn thấy những lọ nước thuốc này, vẻ mặt không khỏi ngán ngẩm, thứ mà bọn họ đang mong chờ là đan dược chứ không phải là đống nước thuốc này.
“Thái độ của các ngươi như vậy là sao hả? Các ngươi không muốn loại nước thuốc này thì ta muốn”, Lục Trí đứng một bên phát hiện sắc mặt có gì đó không đúng của mọi người, không nhịn được mà lên tiếng.
“Ta muốn!”, Lý Đại Chuỷ là người đầu tiên đưa tay lấy nước thuốc.
“Ta cũng muốn!”, người thứ hai chính là Chu Dũng.
Hai người bọn họ tuyệt đối trung thành và tin tưởng vào Dương Ân, đối với những thứ mà hắn đưa cho, bọn họ không hề ghét bỏ.
Những người khác do dự một lúc, song cuối cùng vẫn vươn tay ra nhận lấy nước thuốc.
Lúc này, Dương Ân mới chậm rãi nói: “Đây là nước thuốc được chế tạo từ Địa Linh Tuyền cùng hàng chục loại linh dược và thảo dược, có thể chữa lành rất nhiều nội thương bên trong cơ thể của các ngươi, giúp tăng cường thêm thể chất, hỗ trợ các ngươi đánh vào cảnh giới vương giả, củng cố lại vững chắc nền móng.
Nếu ai trong số các ngươi cảm thấy phần thưởng này không tốt thì có thể bỏ lại, không nhận cũng được!”
“Đoàn trưởng, bọn ta biết sai rồi!”, Huyết Cơ, Độ Quảng Phật và Trịnh Tiểu Hổ đều vui vẻ nhận sai.
Trước mắt, bọn họ không nghĩ tới việc đánh vào cảnh giới vương giả, bởi vì bọn họ không có năng lực này.
Một khi đột phá, mười phần thì sẽ có tới tám, chín phần thất bại nhưng có nước thuốc này của Dương Ân đưa cho để điều dưỡng bệnh kín, nội thương trong cơ thể và củng cố nền móng, vậy thì nói không chừng vẫn còn có một tia cơ hội trong tương lai.
Suy cho cùng, bọn họ cũng không còn trẻ nữa, cơ thể của bọn họ đã không còn tốt như trước.
“Thân phận của ta thì các ngươi biết đều rõ.
Sau này các ngươi đi theo ta thì người làm cấp trên là ta ắt sẽ không bạc đãi các ngươi đâu, chút nhân phẩm này Dương Ân ta vẫn còn!”, Dương Ân tuyên bố.
“Bọn ta nguyện ý đi theo đoàn trưởng!”, những người có mặt đều đồng thanh nói.
“Trung thành hay bất trung, điều này phải xem vào biểu hiện của các ngươi sau này! Ta không chỉ muốn nâng cao lực chiến đấu của các ngươi, mà còn muốn tất cả thành viên của quân đoàn đều trở nên mạnh hơn.
Các ngươi chia nhau ra, triệu tập người, đào mấy cái hố lớn bên ngoài, cách xa quân doanh vào nhé, sau đó hãy dẫn nước chảy vào đó, tới lúc cần, ta sẽ pha loãng một loại nước thuốc khác vào mấy cái hố này để thân thể của những người khác đều cao thêm một bậc.
Đồng thời, ta sẽ truyền thụ một số kỹ thuật cấp tướng, các ngươi có trách nhiệm thúc giục bọn họ tu luyện mỗi ngày, không thể vì không có quân Man mà chúng ta cứ chờ chết ở chỗ này! Ta muốn các ngươi trở thành một nhánh quân đoàn Tử thần khiến người khác sợ vỡ mật khi nghe danh!”, Dương Ân vô cùng trịnh trọng nói.
Ánh mắt của tất cả mọi người có mặt đều lóe lên một tia sáng khác thường, bọn họ cũng đang tưởng tượng trong đầu: Nếu thực sự có một quân đoàn Tử thần như vậy xuất hiện thì sẽ đáng sợ đến mức nào!
Dương Ân sai Lục Trí mang ra một chồng Tăng Khí đan, Phá Huyệt đan cho các vị thống lĩnh xem.
Hắn tuyên bố, phàm là những người nghiêm túc chịu khó tu luyện, lĩnh ngộ kỹ thuật chiến đấu, thăng cấp thực lực thì đều có thể tới chỗ của Lục Trí để xin đan dược, cụ thể triển khai như thế nào sẽ do Lục Trí nói với bọn họ.
Tóm lại, hắn muốn trong vòng ba tháng, hắn phải nhìn thấy được một nhánh quân đoàn có phân nửa quân số đạt tới cảnh giới cấp tướng và phân nửa đạt tới cảnh giới chiến sĩ đỉnh cấp.
Những kẻ không đáp ứng được yêu cầu này đều sẽ bị đuổi ra khỏi quân đoàn Tử thần.
Ngoài ra, Dương Ân còn nói với các vị thống lĩnh rằng hắn có thể chuẩn bị Huyền Dịch Đan cho bọn họ, chỉ cần bọn họ đạt đến cảnh giới cấp tướng đỉnh cấp, đan dược này sẽ do đích thân hắn cấp phát, giúp bọn họ trở thành vương giả.
Những lời chấn động này đã trực tiếp khiến các vị thống lĩnh đang có mặt muốn ngất đi vì sung sướng.
“Thề chết đi theo đoàn trưởng!”.
Lúc này, các vị thống lĩnh đã hoàn toàn phần phục, không còn một tia oán khí và bất mãn, càng không dám sinh ra một chút dị tâm nào, lúc này, trong lòng họ mới cảm thấy đi theo người đoàn trưởng như này là xứng đáng.
Sau khi Dương Ân nói hết những điều này, hắn liền lấy ra một số kỹ thuật chiến đấu mà mình đã bắt chẹt được từ chỗ của đám tộc trưởng tộc Man di kia ra phát cho các vị thống lĩnh đang có mặt, để bọn họ lĩnh ngộ và truyền thụ.
Những kỹ thuật chiến đấu này đều là thứ bị tộc Man di cướp đoạt từ người Đại Hạ, bọn chúng không thèm tu luyện nên cuối cùng trở về tay của Dương Ân.
Dương Ân cũng không quá hứng thú đối với những kỹ thuật cấp sĩ và kỹ thuật cấp tướng phổ thông này, tầm nhìn của hắn lúc này đã cao hơn rồi.
Sau khi mua chuộc được lòng người, hắn liền yêu cầu từng người bọn họ quay về, chuẩn bị cho việc đào hố.
Các thống lĩnh đều đã nếm trải ngọt bùi, hoàn toàn không dám làm trái chuyện mà Dương Ân đã phân phó, họ lập tức tiến hành thực hiện.
Hơn một ngàn năm trăm binh lính của quân đoàn Tử thần muốn đào mấy cái hố lớn thì có gì khó chứ, chưa đến một ngày là đã có ba cái hố sâu và lớn xuất hiện ở đằng xa quân đoàn.
Động tĩnh lớn như vậy vẫn là không thể giấu được được các vị đại lão trong quân đội, chỉ là bọn họ cũng không biết quân đoàn Tử thần đang làm cái gì, cũng không tiện đến hỏi.
Dương Ân sử dụng một số tài nguyên thảo dược mà mình có trong tay, bắt đầu điều phối nước thuốc, đống nước thuốc này có sức mạnh không tầm thường, nhưng mỗi lọ chỉ có dược lực cho người.
Không còn cách nào khác, tài nguyên trong tay Dương Ân có hạn nên phải dùng ít đi một chút, hắn không thể dùng toàn bộ lên người bọn họ được.
Cũng trong ngày hôm đó, Tào Kiến Đạt đột ngột đến thăm.
Sau khi Dương Ân nghênh đón Tào Kiến Đạt vào lều, rót cho ông ta một tách trà rồi hỏi: “Tào tướng quân, mời dùng trà!”
Dương Ân tuy chỉ là một Thiên Lang tướng, nhưng với thân phận Dược Vương, hắn có thể ngồi ngang hàng với Tào Kiến Đạt rồi, không cần phải tận lực đi hành lễ cấp dưới..