Nghịch Long thương là một món thiên binh được luyện ra từ gân cốt của rồng, phẩm chất tương đối cao, ngay cả thương Tam Long hai lưỡi của Dương Ân cũng không thể sánh bằng.
Dương gia thương phổ gồm có thức: Bạch Xà Thổ Tín, Giao Long Xuất Thủy, Hắc Hổ Ngọa Thân, Ô Long Bài Vĩ, Thanh Long Đào Tâm, Diễm Vân Phiên Đằng, Nghịch Long Thăng Thiên.
Đây là thương pháp truyền thừa của Dương gia, chỉ có người của Dương gia mới có thể tu luyện được.
Trên cuốn thương phổ có viết như vậy, nhưng thật sự có phải như vậy hay không thì Dương Ân vẫn chưa biết.
Nói tóm lại, khi hắn nắm trong tay Nghịch Long thương, hắn liền có một loại cảm giác huyết mạch tương liên, vì cây thương này được truyền thừa qua biết bao nhiêu đời Dương gia, cho nên tất nhiên sẽ có cảm ứng với huyết mạch của hắn.
"Cha, cha hãy giữ Nghịch Long thương này đi, con không cần nó", Dương Ân đem Nghịch Long thương trả lại cho cha hắn rồi nói.
“Tại sao?”, Dương Trấn Nam hỏi.
"Đây là thương chiến của tổ tông Dương gia truyền thừa lại, cha là gia chủ của Dương gia, thích hợp giữ nó hơn con, con vẫn còn nhỏ", Dương Ân cười nói.
"Tên nhóc ngốc, cho dù ta khôi phục lại được sức mạnh của thời kỳ đỉnh cao thì e rằng cũng không mạnh bằng con.
Nghịch Long thương này nằm trong tay ta cũng giống như minh châu quý giá bị che mất ánh sáng vậy, không thể phát huy được uy lực", Dương Trấn Nam cười nói.
Dương Ân có thể không bị Nghịch Long thương cám dỗ mà thay đổi bản tính, điểm này khiến cho ông ấy cảm thấy rất tự hào về con trai của mình.
Dương Ân còn chưa tới mười tám tuổi nhưng đã có sự kiên định hiếm có, không động tâm vì những vật ngoài thân, thành tựu tương lai của hắn chắc chắn sẽ vô cùng rực rỡ.
"Cha, cha không cần nói nữa, con có thể khôi phục lại thực lực của cha, hơn nữa còn có thể khiến cho cha tiến thêm một bước.
Con đã có binh khí phù hợp, không cần thay thế nữa, còn cuốn Dương gia thương phổ này con nhất định sẽ tu luyện đại thành, tương lai tiếp tục truyền thừa xuống", Dương Ân nói chắc nịch.
Dương Trấn Nam thấy Dương Ân giữ vững lập trường như vậy nên ông ấy cũng không dây dưa nữa, chẳng qua là Nghịch Long thương thật sự quá đáng sợ, trước mắt vẫn không thể để cho nó hiện thế, tránh đưa tới thêm phiền toái không cần thiết.
Thế là Dương Trấn Nam lại chôn Nghịch Long thương xuống đất một lần nữa.
Chiếc hộp phong ấn Nghịch Long thương rất đặc biệt, sau khi đậy nắp lại, nó có thể cách ly khí tức của Nghịch Long thương, hoàn toàn không có một tia khí tức nào bị rò rỉ ra ngoài, đây là lý do tại sao nó được chôn ở đây mà không bị ai phát hiện.
Xong việc, hai cha con quay trở lại đình viện chính giữa.
“Cha, ngày mai con sẽ đi diện thánh”, Dương Ân nói với Dương Trấn Nam.
“Ừm, chú ý lời nói, không được bốc đồng”, Dương Trấn Nam vỗ vai Dương Ân nói.
Sau khi Dương Trấn Nam rời đi, Tiểu Hắc không biết từ đâu lại chạy tới nói: "Nhóc con, đưa cho ta xem cuốn thương phổ ngươi vừa lấy được nào".
“Cầm lấy đi”, Dương Ân dứt khoát đưa thương phổ cho Tiểu Hắc rồi nói.
Tiểu Hắc ngồi chồm hổm, dùng hai chân trước nhanh chóng lật qua cuốn thương phổ, nhìn thấy khẩu quyết cùng với sơ đồ bên trong, ánh mắt của nó liền hiện lên mấy phần kinh ngạc, một lúc sau nó liền đem thương phổ nhét vào tay Dương Ân lại rồi nói: "Thương phổ này thật không tệ, có thời gian thì luyện nhiều một chút".
"Thứ có thể làm cho ngươi vừa mắt không nhiều, xem ra lai lịch của Dương gia ta đúng là có chút thần bí", Dương Ân kinh ngạc nói.
"Ừm, tất nhiên, Dương gia các người là một gia tộc tốt", Tiểu Hắc đáp.
"Xem ra ngươi cũng rất quen thuộc với Dương gia ta?"
"Không phải rất quen, mà là vô cùng vô cùng quen thuộc".
"Ngươi cứ khoác lác đi".
.
Truyện Đông Phương
...!
Trong một phủ đệ hạ đẳng ở vương thành.
Phủ đệ này là của quan viên, nhìn vào cách bày trí trước cửa là có thể nhìn ra được, chỉ có quan viên ở vương thành mới có thể trưng bày thụy thú phía trước và có binh sĩ canh gác, chứ những nhà giàu có hay người dân bình thường đều không có được tư cách đó.
Tấm bảng treo trước cửa phủ đệ có đề hai chữ "Vạn phủ", ở dưới góc phải khắc hai chữ nhỏ "hạ đẳng", đại biểu cho việc đây là phủ đệ hạ đẳng, còn chưa đạt tới phủ đệ trung đẳng.
Bên trong phủ đệ cũng không lớn lắm, có chừng hai hàng phòng ốc, chính giữa chính là phòng khách, phía sau còn có một cái sân nhỏ, người hầu không nhiều nên cũng có chút tĩnh lặng.
Phủ đệ này là của phó giám sát thiên lao Vạn Thiên Long, cũng chính là nhà của Vạn Lam Hinh.
Kể từ khi Vạn Thiên Long trở về từ sơn ngục Lang Yên, ông ta đã được giao cho một công việc vặt vãnh mới là phó giám sát thiên lao vương thành.
Vị trí này vốn có cùng cấp bậc với vị trí trưởng ngục của sơn ngục Lang Yên, nhưng đáng tiếc là quyền hành trong tay lại ít đi rất nhiều, chuyện trong thiên lao căn bản không tới phiên ông ta lên tiếng.
Thật ra với địa vị của ông ta thì không thể nào lập được phủ đệ, chỉ có điều trên người ông ta còn có tước hiệu, thân phận nam tước cha truyền con nối, mặc dù so với tước hiệu tử tước ban đầu của Dương Ân thì tước hiệu của ông ta còn thấp kém hơn, nhưng dù sao đây cũng là tước hiệu dành riêng cho giới quý tộc, cho nên mới có thể giữ lại hai chữ "Vạn phủ" treo ở phía trước.
Ở hậu viện, có một người cha đang nói chuyện với con gái của mình.
Hai cha con đó tất nhiên là Vạn Thiên Long và Vạn Lam Hinh.
“Cha, hãy nghe con, cha từ chức đi, con nuôi cha”, Vạn Lam Hinh nói với cha mình.
Ngày cô ta quay về, cô ta đã bị cha mắng cho một trận, nhưng cô ta vẫn chỉ im lặng lắng nghe không hề phản bác, cho đến khi cha cô ta mắng mệt thì mới than thở nói: "Là cha vô năng, không thể che chở cho con, mới để cho con phải chịu thiệt thòi".
Đáng thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ.
Vạn Lam Hinh nhào vào trong lòng của cha mình mà khóc, đem những tủi thân trong suốt một năm qua khóc lớn lên một trận..